Bành Vân ho nhẹ một tiếng nói: “Tộc trưởng Trường Hà, bệnh này rất hiếm gặp, chỉ có thể thử dùng thuốc của Thần giới cho nên giá thuốc sẽ tương đối cao...”
Lông mày của tộc trưởng Trường Hà nhíu lại, hắn quay đầu nhìn về phía "tộc nhân" của mình, bởi vì bệnh mẩn ngứa thực sự là quá ngứa, có người đã không nhịn được gãi. Thú nhân rất nặng tay, chỉ cần gãi vài cái là sẽ để lại vết máu, nhưng dù có gãi thì bọn họ vẫn cảm thấy ngứa một cách khó hiểu, bàn tay bị da thú che khuất vẫn tiếp tục gãi.
Sau một lúc, làn da liền bị cào rách…
Lực hồi phục của thú nhân rất mạnh, dù hôm nay có bị cào rách da thì ngày mai sau khi ngủ một giấc cũng là sẽ lại lành thôi. Nhưng dù vết cào có lành thì cảm giác ngứa ngáy do bệnh mẩn ngứa gây ra sẽ không biến mất. Chờ tới ngày mai bọn họ sẽ lại cào rách da mình tiếp, vòng đi vòng lại... cho đến khi bệnh tự khỏi.
Căn bệnh này quá tra tấn người khác, lúc bị bệnh thì ra ngoài đi săn bình thường bọn họ cũng không thể làm được. Khi bị phục kích, bọn họ luôn nhịn để không gây ra tiếng động làm kinh động đến con mồi.
Thấy tộc trưởng Trường Hà không nói gì, thú nhân vẫn luôn đứng ở một bên làm phông nền không nhịn được lên tiếng, một người nói: “Đại vu Xích Diễm, mặc kệ là ngài muốn bao nhiêu con mồi, chờ tôi hết bệnh rồi tôi đều sẽ đi săn cho ngài!”
Những thú nhân khác cũng sôi nổi phụ họa: “Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi bệnh cho chúng tôi thì muốn bao nhiêu con mồi cũng được!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play