Sau khi thi xong cũng đến giữa trưa, các con dân của lớp 11/4 đều gục ngã.

Tạ Lan có chút khá hơn, bởi vì môn toán đã cứu vớt được tâm trạng của cậu. Đặc biệt, khi cậu phát hiện mình có thể đọc hiểu từng câu hỏi thì liền có cảm giác muốn bay lên đỉnh cao của nhân sinh.

     Sau khi nộp bài thi, cậu ngồi ở hàng cuối giương mắt nhìn lên, trong đầu xuất hiện một câu thành ngữ — trăm vạn thây ngã xuống.

          “Bạn cùng bàn à! Cá Trích ơi!” Xa Tử Minh quay qua mếu máo với cậu bạn có khuôn mặt đau khổ ngồi bên trái mình: “Tớ đăng xuất khỏi server Trái Đất đây, đã dốt Văn thì thôi không nói, đằng này môn Toán sở trường mà tớ thi cũng tèo luôn.”

Nam sinh bị gọi "Cá Trích" khuôn mặt buồn bã ỉu xìu nói: *Đừng nói đến nữa, lão tử đây chỉ được 100 điểm toán thôi.”

          Dừng lại một giây, hai người đồng thời quay đầu lại cùng nhìn về phía Đậu Thịnh.

     “Người anh em Đậu Đậu, cậu chiến đấu với đề thi thế nào, ok không ?”

          Đậu Thịnh từ trên màn hình di động điện thoại nước mắt lên nhìn: “Tàm tạm.”

          "Đậu Thịnh tàm tạm ó!"

          Toàn bộ lớp đang thoi thóp trên bàn bỗng dưng ngóc đầu dậy.

Nhìn những ánh mắt tràn đầy khát vọng mạnh mẽ, trong đầu Tạ Lam chơt nhảy loạn ra một đống câu thành ngữ tiếng Trung—--

          Cây khô gặp mùa xuân.

     Nắng hạ gặp mưa rào.

          Hồi quang phản chiếu.

     Đôi nam nữ yêu nhau.

Dường như có cái gì đó không đúng lắm….

          “Nhìn tớ làm gì?” Đậu Thịnh xoay xoay cổ tay: “Thi xong rồi còn thảo luận chi nữa, hết chuyện làm rồi à?”

Dứt lời, anh gõ bàn Tạ Lan.

Tạ Lan: “?”

Đậu Thịnh đáp lại ánh mắt vô tri của Tạ Lan bằng nụ cười mỉm, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại tiếp.

“Đúng ha.” Xa Tử Minh sực tỉnh: “Quên mất, có một soái ca đẹp trai mới tới đây này!”

Cả lớp như bừng nắng hạ: “Đúng nha.”

Tạ Lan: “…”

Hiện tại cậu bây giờ mới phát hiện, cái lớp học sinh giỏi hao hao cú mèo này luôn luôn hiểu thì sự quan tâm của mình với người khác bằng cách, nhìn chằm chằm.

Dòm chút! Bạn mặc áo len trắng hướng 10 giờ hơi béo, đôi mắt tròn xoe nhìn vừa đoan trang vừa buồn cười, chẳng khác gì con cú tuyết.

Bạn mặc áo khoác màu cà phê hướng 2 giờ thì mắt hí trông sắc bén nhưng có gì đó bẽn lẽn, y hệt đại bàng Á Âu.

Sau nửa phút Tạ Lan bị cả nhóm dòm chăm chú, một bạn nữ cột tóc đuôi ngựa cao đã phá vỡ bầu không khí như xịt keo này: “Tớ là Đổng Thủy Tinh, lớp trưởng lớp 11/4, bạn mới tên gì thế?”

“Cậu ấy là Tạ Lan, tớ hỏi rồi!” Xa Tử Minh giành trả lời: “Cậu hẳn là chuyển trường đến phải không?”             

Tạ Lan ừm một tiếng.

          Cả đám lập tức mồm năm miệng mười lên tiếng.

“Cậu học ở trường trung học phổ thông trực thuộc  hả?”

“Ủa bữa cậu bảo trường THPT trực thuộc đại học đợt này không có ai đẹp trai mà?”

“Thế là trường THPT Số Ba hả? Hay Số Chín?”

“Môn học sở trường của trường THPT Số Ba và Số Chín khác nhau mà, cậu hay dùng cái nào hơn, định luật II Newton hay định lý kẹp?”

“…” Tạ Lan cảm giác não mình bắt đầu căng lên: “Trước đây tớ học ở nước Anh, trường Winchester.”

“Oa!”

Hội cú mèo nháo nhào bắt đầu vỗ cánh.

     “Tiếng Anh kìa ố là la!”

           “Cấp ba bên nước Anh có khó không?”

“Mới cấp ba đã đi du học rồi, IELTS chắc cũng phải 7.5 đúng hong?”

Xa Tử Minh đập bàn cậu rầm rầm: “Thế sơ trung cậu cũng học ở nước Anh luôn hả? Tiểu học thì sao? Sao lại về nước? Năm sau có thi đại học trong nước không?”

Một bạn nam đeo kính gọng bạc, khí chất nhã nhặn lịch sự vừa xoay chai cà phê vừa hỏi: “Nước Anh có chia Toán, Lý, Hóa không? Điểm tối đa là bao nhiêu?”

“Vô vị.” Cá Trích bĩu môi, quay sang nhìn Tạ Lan: “Cậu thấy bài kiểm tra vừa rồi có khó không?”

Tạ Lan: “…”

“Bớt hỏi bớt hỏi, tớ nghe đã thấy nhức đầu ong ong.” Đậu Thịnh cười khẽ, bỏ điện thoại xuống: “Xuống nhà ăn đi.”

Trước lựa chọn giữa một Đậu Thịnh và bốn mươi con cú mèo, Tạ Lan vờ đắn đo năm giây rồi dứt khoát đứng dậy.

     Xa Tử Minh liền nhìn chằm chằm Đậu Thịnh: "Hai ngươi có quan hệ gì?"     

     Đậu Thịnh suy nghĩ một chút, "Coi như —— người giám hộ ngắn hạn trong trường học đi."

          Tạ Lan: "?"

          Nhóm cú mèo: "Alo bạn lói gì dợ, nghe không rõ?"

          Xa Tử Minh hỏi ngược lại: "Ai giám hộ ai?"     

     Đậu Thịnh mỉm cười: "Thay vì có tâm tư đào gốc gác người ta, không bằng tính toán xem xét có bao nhiêu người ở lại lớp Toán Lý A đi?”

          "..."

          Thanh âm Xa Tử Minh bắt đầu run cầm cập: "Ba... Ba mươi!"

     Tựa như cơn gió thổi nhẹ qua chiến trường , phơi bày ra diện mạo mưa to sấm rền bên trong bầu không khí đột ngộtyên tĩnh.

     Tạ Lan tặng cho Đậu Thịnh biệt danh —- thợ săn cú mèo. 

               Đậu Thịnh đi ra ngoài cửa lớp còn không quên bồi thêm nhát dao: “Mấy bé tiểu bạch thỏ của lớp 11/4 đừng ra ngoài nhé, tối hôm qua tớ mơ thấy mấy bé thỏ bị người ta nuốt sống, sáng dậy thì thấy mình khóc ướt cả gối.”

    Hội cú mèo: "..."

          *

Nhà ăn và khu tòa nhà dạy học cách nhau một sân thể dục nhỏ, ven đường hàng cây xanh vươn bóng mát. Đầu tháng ba cây vẫn chưa nảy mầm, cành khô chĩa tứ tung uốn lượn.

Giờ thi lố sang giờ ra chơi nên không ít học sinh đang xếp hàng trước quầy bán hàng, Tạ Lan vừa xếp hàng vừa mở messenger ra. Tạ Cảnh Minh đã oanh tạc hơn bảy mươi tin nhắn từ tối qua đến giờ, tin nhắn mới nhất cách đây mấy phút, hỏi cậu trưa nay ăn gì.

Xét nhiều khía cạnh, Tạ Cảnh Minh đã làm tròn bổn phận và trách nhiệm của một người cha. Sống đến tuổi này, Tạ Lan chỉ bất mãn ông hai chuyện: Một là ông quá đam mê sắm vai người Anh, hai là ông có người phụ nữ khác chỉ sau hai năm kể từ khi mẹ mất.

Tạ Lan nhìn những ký tự Latinh tràn đầy cả màn hình, trả lời bằng chữ Hán gọn gàng.

“Vâng.”

Mấy giây sau, một tin nhắn mới hiện lên trong khung cuộc trò chuyện: “Cuối cùng con cũng chịu trả lời.”

Tạ Lan đáp: “Hóa ra ba còn biết nói tiếng Trung.”

               Khung trò chuyện rơi vào im lặng. Cậu siết chặt điện thoại, chờ Tạ Cảnh Minh một phút nhưng không thấy phản hồi nên cậu thoát giao diện.

Tạ Lan chưa được cấp thẻ học sinh, hiện tại trong tay cậu chỉ có thẻ cơm tạm thời mà Hồ Tú Kiệt đưa, chiếc thẻ trắng xóa nhìn hơi đau mắt.

Bữa ăn gồm hai món mặn và một món chay, món chính là cơm, bánh trứng Tart phù hợp cho hầu hết học sinh, vậy mà quét thẻ lại chỉ mất 9 tệ 4 đồng, rẻ đến nỗi cậu xúc động rớt nước mắt.

Tạ Lan mới ngồi xuống chưa nóng mông thì Xa Tử Minh và Cá Trích đã lân la bước tới.

Cá Trích sáp lại chào hỏi Tạ Lan trước: “Hê sờ lô hơ sờ ly ly, tớ là Vu Phi.”

“Phi trong đau thấu tim gan.” Xa Tử Minh tiếp lời: “Mặt cậu ta trông đụt đụt vậy thôi chứ phú nhị đại chính hiệu đó, nhưng bị ba cậu ta đập tiền nhiều quá nên đầu óc hơi choáng váng .”

“Cút.”          

          Vu Phi rất đẹp trai nhưng mặt mày cứ chán chường, biểu cảm nghiêm mặt trông rất quen. 

Một lúc sau Tạ Lan mới sực nhớ ra, giống y con French Bulldog mà nhà hàng xóm ở Luân Đôn nuôi vậy.

                    Xa Tử Minh còn trong dư âm của kỳ thi khảo sát.

     “Ông trời ơi, lần đầu tiên tớ bị Toán học làm cho đầu óc lân lân, trước đi chưa bao giờ tuột xuống 135 điểm. Bây giờ nói không chừng ngay cả 100 điểm cũng không đạt được.”

“Vậy à?” Đậu Thịnh ngước lên nhìn Xa Tử Minh: “Hồi nãy trên đường đi, tớ nghe lão Mã nói với giáo viên lớp khác nói rằng không ngờ ngay cả đến lớp 11/4 cũng thấy khó, thầy thương quá à!”

Xa Tử Minh suýt phun hết thức ăn trong miệng ra: “Hỡi ôi, ổng thương xót chúng sinh mịa gì thế?”

Giọng bọn họ trò chuyện vừa thấp, tốc độ nói chuyện vừa nhanh, Tạ Lan vểnh tai cố gắng luyện nghe.

“Còn Đậu Đậu thi sao?”

Đậu Thịnh trả lời: “Cũng thế thôi, không chắc được điểm full đâu.”

“Ông trời ơi….”          

Xa Tử Minh mặt như gặp quỷ: “Coi như tớ hỏi tự ngược chính bản thân mình đi, ngày nào cũng tìm ngược tạo cơ hội cho thánh khoe khoang làm rởm.”

Tạ Lan chưa từng nghe tới “thánh khoe khoang làm rởm” này, phỏng chừng cũng không phải từ gì hay ho.

Cậu không muốn biểu hiện bộ dáng mù mờ không hiểu ngôn ngữ bị lộ ra ngoài, nên chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh xung quanh phỏng đoán.

"Ôi chao ôi chao." Xa Tử Minh lay cậu: "Còn cậu thì sao?"    

Tạ Lan do dự một chút: “Môn ngữ văn của tớ thi không tốt lắm…bình thường lớp của các cậu là bao nhiêu điểm?”

Đậu Thịnh đang cúi đầu ăn cơm đột nhiên nhếch nhẹ khoé môi, vặn chai nước khoáng uống xong thì ăn tiếp, như thể không có chuyện gì.

Xa Tử Minh ngẫm nghĩ: “Điểm Văn không ổn lắm, đề lần này khó thấy bà, chắc cũng thấy tè rồi.”

Tạ Lan vừa định thở phào thì nghe cậu ta phán một câu xanh rờn: “Chắc tầm 115 thôi nhỉ?”

“…”

          Tạ Lan phỏng chừng mình chỉ lét đét 15 điểm.

Sau khi tự kỷ ăn hai cái bánh trứng Tart, khóe mắt cậu trông thấy một bóng hình cao gầy bước tới gần chỗ mình, là người đeo kính gọng bạc, dọc đường Đậu Thịnh có gọi cậu ấy là Đới Hữu.

Đới Hữu ậm ừ chào hỏi với Xa Tử Minh rồi đến giữa Đậu Thịnh và Tạ Lan, cúi người thì thầm: “Bảng thi đua hình như gặp chút rắc rối.”

Đậu Thịnh “ừ” một tiếng, cầm giấy bạc lót bánh trứng lên, ngước đầu nhét hết bánh vào miệng.

Ba giây sau, hầu kết anh trượt lên xuống, bánh trứng biến mất một cách thần kỳ.

Tạ Lan: “???”

          Anh ta đem cái gì uống vào thế? 

Đậu Thịnh búng tay trước mặt Xa Tử Minh: “Lát dọn khay giúp tớ luôn nhé!”

“Cậu còn cái bánh trứng chưa ăn này.” Xa Tử Minh quay đầu hỏi: “Đi đâu thế?”

Đậu Thịnh tiện tay bỏ cái bánh trứng vào khay Tạ Lan: “Đi coi thử có chuyện vô bổ gì cần quản không.”

Đới Hữu cười tít mắt, dỗ dành Xa Tử Minh đang lăm le cái bánh như dỗ con gái: “Lo ăn cơm đi, muốn quỳ trước bài kiểm tra tổ hợp môn tự nhiên tiếp à?”

Vu Phi cúi đầu nãy giờ như ngủ gật, chợt hé mắt: “Ở đâu?”

“Góc khuất sau nhà ăn.” Đới Hữu nói: “Đừng kéo cả bọn đi đấy, nhiều người quá sẽ…”

Cậu ta nói được giữa chừng thì ngừng ngang, Tạ Lan không nghe rõ lắm nhưng nhạy cảm nhìn về phía cửa.

Có ba người đang đứng ở cửa nhà ăn, hai trong số đó mặc áo thun trắng nhưng nhìn không ra áo thun trắng, bởi vì trên đó viết đầy các chữ nguệch ngoạc, đứa thì đầu đinh, đứa thì tóc dài nhìn biết ngay là thành phần cá biệt mà bất cứ trường học ở nước nào cũng có.

Còn đứa thứ ba thì hơi đặc biệt, trường Anh Trung chẳng ai chịu mặc quần học sinh, nguyên nhân là vì… thấy cái quần đó là hiểu ngay. Nhưng người này mặc nguyên cây đồng phục học sinh, áo khoác thì kéo khóa đến tận cằm, một phần cổ áo len đỏ lộ ra làm bộ đồng phục quê đến mức không còn gì quê hơn.

Ba người bọn họ xô đẩy đi về phía bên này, nói đúng ra thì tóc dài đẩy đồng phục học sinh như đánh con quay, đi hai bước thì giơ tay đẩy một cái. Đồng phục học sinh bước chân lảo đảo, cố gắng khắc chế nói sợ hãi mà không đi quá phạm vi cánh tay, hắn hết lần này đến lần khác bị đẩy về phía trước.

Cho đến khi đến gần cửa quầy, cậu ta mới quay lại hỏi: “Ăn gì?”

Giọng cậu ta khản đặc như vỡ giọng, người tóc dài không thèm trả lời mà vả vào đầu cậu ta.

Sau tiếng “bốp”, tay áo thun rộng thùng thình phất mạnh vào đầu, mặc dù không gây ra thương tích gì nhưng lại khiến người ta cực kỳ nhục nhã.

“Thằng chó đất kia.” Tóc dài vỗ đầu người mặc đồng phục bằng tay áo: “Tao dạy mày im miệng chưa? Mày không biết giọng mày nghe khó chịu lắm à?”               

          Người bị gọi là chó kia cũng không lên tiếng hay né tránh, hắn thay đổi thành hành động chỉ tay về phía hàng quầy vặt và dùng ánh mắt dò hỏi.

          Tóc dài trả lời: “Còn gì ăn nấy, nếu không vì trừng trị mày thì…”

“Khụ.” Tên đầu đinh đứng cạnh tằng hắng giọng ho khan.

Tóc dài thấy giáo viên ở gần đó bèn đánh trống lảng: “Câm miệng lấy cơm rồi đem qua đây đi.”

“Chó đất” vẫn im lặng, xoay người đi tới quầy hàng gọi thức ăn.

“Đệt nó!” Xa Tử Minh đập đôi đũa xuống toan đứng dậy.

Đậu Thịnh kéo cậu ta lại: “Lo ăn cơm đi.”

“Bỏ qua vậy sao? Lũ này là bọn giỏi Toán được lão Mã vét được từ thôn Z để chạy điểm thi đua.”

Vu Phi thờ ơ chọt chọt vào bánh trứng: “Còn chưa vào lớp chúng ta mà.”

Xa Tử Minh trợn mắt: “Cậu nói thế mà nghe được à?”

“Vấn đề là giờ tụi đó đã làm gì đâu, xông lên cho xấu mặt hay gì?”

Xa Tử Minh sững sờ như nhớ ra điều gì, ngó Đới Hữu: “Cậu thấy ở ngoài à?”

Đới Hữu nhìn Đậu Thịnh, Đậu Thịnh không nói gì, ngón tay thon dài nghịch giấy bạc gói bánh trứng như thể tự dưng rất có hứng thú với thứ này.

“Chó vườn” gần đó đã gọi ba phần cơm, hai phần đồ ăn đầy cả khay, phần còn lại chỉ gọi mỗi cải thìa.

Cậu ta móc miếng vải bông được gấp gọn trong túi, gỡ từng lớp để lộ chiếc thẻ cơm tạm thời như Tạ Lan.

Nét mặt của cậu ta vô cùng bình tĩnh, như thể không hề bận tâm đến những gì mình phải chịu đựng.

Tạ Lan hoàn hồn, bỗng nghe Đậu Thịnh trả lời hàm hồ với Xa Tử Minh: “Không được ra tay trước.”

Đới Hữu cũng khuyên can: “Đừng chủ động gây chuyện, được không quý vị?”

Xa Tử Minh bất đắc dĩ gật đầu: “Rồi rồi, tớ biết rồi. Đậu Đậu nhà ta đâu phải người bình thường, có cả một đội quân hùng hậu triệu người cơ mà, ảnh hưởng dễ sợ lắm.”

“Cái gì?”

               Tạ Lan cầm đũa cứng đờ, hỏi Đậu Thịnh: “Cái gì mà đại quân hơn trăm vạn?”

     “Ai?” Xa Tử Minh ngạc nhiên: “Cậu không biết hả? Cậu ấy là idol Bilibili đó, mới chạm mốc một triệu follow, cậu biết Bilibili không? Cũng tương tự Youtube ở nước ngoài vậy á.”

Đậu Thịnh im lặng hai giây: “Nói tới B, tự dưng tớ nghĩ không biết câu cuối của đề Toán chọn câu B đúng không nhỉ?”

“Gì? B á?” Xa Tử Minh điếng người ngay, khóc ầm lên: “Tớ phân vân A, B hay C cả buổi, cuối cùng chọn A!”

Đới Hữu bị cậu ta chọc cười: “Chỉ có bốn câu chọn A thôi cha nội.”

Tạ Lan thì không cười nổi.

Bởi vì cậu chợt nhớ ra việc Đậu Thịnh nói chuyện điện thoại ở cửa hàng tiện lợi trong sân bay hôm qua.

Đột nhiên, trong lòng cậu có linh cảm không lành.

Thi buổi trưa thì không có giờ ra chơi, mới ăn xong về lớp là phải thi ngay.

Còn ba phút nữa phát đề, Tạ Lan nhìn chỗ trống bên cạnh cân nhắc tranh thủ vào nhà vệ sinh.

     Dãy phòng học được xây theo hình chữ U rất sâu, xui xẻo là lớp 11/4 và nhà vệ sinh nằm ở hai đầu khác nhau của hình chữ U. May mắn thay, Xa Tử Minh bảo có thể vào nhà vệ sinh dành cho giáo viên gần đó, các thầy phụ trách lớp 11 đều ở đầu kia nên không thường đến đây. 

Tạ Lan vừa tới cửa nhà vệ sinh nam, đã thấy một mái ‘tóc dài’ quen quen qua ô cửa sổ nhỏ. Lúc load kịp thì cậu đã mở cửa, “chó đất” đang bị nhấn vào bồn rửa tay, miệng mồm đầy bọt, chai gel rửa tay thì ngả nghiêng bên cạnh.

Tạ Lan sững sờ, người tóc dài lẫn tên đầu đinh cũng ngây như phỗng, hai bên cứ dòm nhau như bị xịt keo, “chó đất” thì vẫn giữ tư thế bị nhấn vào bồn rửa tay.

Tiếng xả nước vang lên từ buồng vệ sinh, một bóng người quen thuộc mở cửa ra ngoài. Đậu Thịnh thản nhiên cầm hai đầu dây nịt đang rủ xuống, anh thờ ơ cài dây nịt rồi chỉnh vạt áo sơ mi lại.

Mà người tóc dài và đầu đinh cũng không ngờ trừ đứa mới xông vào, còn có cả đứa khác nấp trong nhà vệ sinh. Hai thằng đứng đực ra đấy, nhìn chằm chằm Đậu Thịnh lướt ngang qua mình.

Đậu Thịnh lại gần bồn rửa tay, dựng chai gel rửa tay lên rồi ấn vài cái, vặn vòi nước.

Nước róc rách chảy ra.

“Chó đất” đang bị ấn đầu vào bồn, thình lình giận dữ gào to.

“Thả ra! Thả ra!”

“Đệt mẹ chúng mày! Thả ông ra!”

Gel và bọt xà phòng nhỏ li ti chảy ra khỏi khóe miệng, sau đó trượt xuống cổ áo.

Tiếng nước chảy dừng lại ngay.

Đậu Thịnh vặn vòi nước thật chặt, bấy giờ anh mới lên tiếng: “Bảo bọn mày thả ra kìa, không nghe à?”

Người tóc dài trả lời: “Biến.”

Đậu Thịnh liếc hắn ta, rút hai miếng khăn giấy lau tay rồi đáp bằng hai chữ to, rõ ràng, rành mạch.
“Đồ gà.”

Tạ Lan đứng yên ngoài cửa như được sống dậy bởi hai chữ này.

Mặc dù cậu chưa nghe từ này bao giờ nhưng nhờ Đậu Thịnh đã dạy bằng cách đưa trực tiếp vào thực tế, máu trẻ trâu học đường trong cậu đã trỗi dậy, lĩnh ngộ được ý nghĩa của hai từ đó ngay lập tức. Cậu không kìm được bật cười.

“Gì đó?!”

Tóc dài và đầu đình quay ngoắt sang Tạ Lan.

Tạ Lan vội giải thích: “Tôi không có cười hai cậu, tại tôi thấy cách diễn tả của cậu ấy gợi hình gợi cảm quá thôi.”

Hai người: “…”

Tạ Lan bỗng hoài nghi cách dùng từ của mình có vấn đề.

Bởi vì lời giải thích của cậu không chỉ nhận lại ánh mắt ngỡ ngàng của Đậu Thịnh mà còn làm tóc dài chuyển đối tượng bắt nạt sang mình. Tóc Dài buông “chó đất” ra, hùng hổ xông tới chỗ cậu, song lúc đi ngang qua Đậu Thịnh thì bị anh giơ tay chặn, giống như quả bóng rổ đang bay thì bị chụp lấy quăng ngược trở về.

Âm thanh chát chúa do tay nện lên ngực vang vọng trong nhà vệ sinh.

Đậu Thịnh cúi đầu nhìn tay mình, khó tin rằng mình đã thật sự ra tay.

“Sao cậu lại đánh người ta hả?” Anh hỏi tóc dài.

Tóc Dài: “Oắt đờ hợi?”

Đầu đinh vốn im lặng từ lúc trưa ở nhà ăn đến giờ, bỗng lên tiếng thách thức: “Lớp 11/4 đúng không, muốn ăn đòn thì cứ chìa mặt ra đây!”

Đậu Thịnh im lặng, bước qua móc cục vuông vuông gì đó trong túi quần nhét vào tay Tạ Lan.

“Giữ dùm tớ, về lớp kiểm tra đi.” Anh thì thầm vào tai cậu: “Đừng hiểu lầm, hôm nay chỉ là sự cố thôi, chứ thật ra trường Anh Trung đàng hoàng lắm.”

Tạ Lan: “?”

“Đừng về mách mẫu hậu đại nhân tớ đấy.” Đậu Thịnh dặn thêm.

Tạ Lan: “??”

Não cậu chưa load xong đã thấy Đậu Thịnh xoay người giơ chân thực hiện một động tác quen thuộc, đá sầm cửa ngay trước mặt cậu.

Lúc này, mọi âm thanh bên trong đã bị ngăn không cho truyền ra ngoài. Trên hành lang vắng tanh yên tĩnh, Tạ Lan cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.

Đó là một chiếc máy ảnh GoPro, dán nhãn “Hàng dễ vỡ, đừng động vào, không là đền 5299”

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play