Sau khi uống say, tôi vô tình đạp trúng đại ca trường. Anh ta lập tức túm cổ áo nhấc bổng tôi lên, ánh mắt đầy hung dữ nhìn chằm chằm.
“Cậu mù à?”
Tôi nhanh trí nói: “Xin lỗi, mẹ tôi định từ bỏ việc chữa trị mắt cho tôi rồi. Tôi buồn quá mới ra ngoài uống rượu.”
Tôi cố ép ra hai giọt nước mắt, trông thật đáng thương.
.,..
“Anh… đạp lại tôi đi.”
Anh ta giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hối hận và tự trách.
Về sau, đại ca trường tìm đến tôi, nhét vào tay tôi một tấm thẻ.
“Ở đây có 500.000 tệ, đủ không?”
Cậu ta thật sự rất thành thật!
Rồi sau đó nữa, khi phát hiện tôi giả mù, anh ta lại túm tôi nhấc lên một lần nữa, giọng nói lạnh lẽo rợn người.
“Dám lừa tôi à?”
“Để… để tôi giải thích!”
1
Cuối tuần, sinh nhật bạn cùng phòng, chúng tôi uống hơi nhiều. Đến lúc kết thúc, ai cũng lảo đảo nghiêng ngả.
Đầu tôi quay cuồng, định nói với họ chờ tôi một chút, nhưng chân trái lại vướng chân phải, suýt chút nữa ngã sấp mặt. Tôi loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
Hình như, tôi vừa đụng trúng ai đó…
Chưa kịp quay lại nhìn, cổ áo sau lưng đã bị túm chặt, cả người bị nhấc bổng lên.
“Cậu mù à?”
Dù đầu óc đang choáng váng, tôi vẫn cảm nhận rõ ánh mắt như muốn giết người của anh ta.
Tôi cố chớp mắt vài cái. Khi nhìn rõ người trước mặt là ai, cơn say trong tôi tỉnh được nửa phần.
Trường bên cạnh chúng tôi có một trường cao đẳng, và ở đó có một đại ca nổi danh lừng lẫy!
Đẹp trai, đánh nhau giỏi, lại có tiền, chuyện phong lưu cũng không thiếu. Đến mức cả trường tôi ai cũng biết đến anh ta.
Không ngờ, người tôi va phải lại là Giang Khắc!
Giang Khắc liếc nhìn tôi, rồi cúi xuống nhìn đôi giày của mình. Cơ hàm căng lên, nghiến răng nói:
“Phiên bản giới hạn mùa xuân, hôm nay vừa mới nhận được, cậu đạp một phát làm bẹp luôn rồi?”
Nghe câu này, tôi lạnh cả sống lưng, đầu óc chỉ nghĩ được hai chữ: Tiêu rồi.
Đừng động vào giày của đàn ông!
Ánh mắt Giang Khắc như muốn ăn tươi nuốt sống, dường như ngay giây tiếp theo sẽ xé tôi ra làm tám mảnh.
Tôi nhanh trí, hoảng hốt giơ tay chạm vào anh ta một cái, rồi rụt lại như bị điện giật. Lắp bắp nói:
“Xin… xin lỗi, tôi không cố ý. Mẹ tôi định từ bỏ việc chữa mắt cho tôi rồi. Tôi buồn quá mới ra ngoài uống rượu.
“Hay là… anh đạp lại đi.”
Không dám tùy tiện nói bồi thường, hu hu, tôi không có tiền đâu.
Nhưng bị đạp một phát thì tôi chịu được, còn hơn bị đánh.
Tôi cố ép ra hai giọt nước mắt, cố gắng làm cho mình trông thật đáng thương.
Giang Khắc sững người, ánh mắt hung dữ tan biến, ngơ ngác nhìn tôi.
Hồi lâu sau, anh ta giơ tay quơ quơ trước mặt tôi.
“Không nhìn thấy?”
Tôi run rẩy gật đầu, bịa chuyện: “Do tai nạn xe. Để chữa mắt cho tôi, mẹ tôi đã dùng hết sạch tiền. Đến hôm nay, mẹ bảo nhà hết tiền rồi, không chữa được nữa…
“Tôi sau này, mãi mãi sẽ là người mù.”
Tôi cố tỏ ra đau buồn.
Giang Khắc sững người, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hối hận và tự trách.
Tôi đột nhiên nhớ đến một video từng lướt qua trên mạng, nói về cách làm một người cảm thấy áy náy cả đời.
Thế là tôi nói thêm: “Hôm nay là lần cuối cùng tôi ra ngoài, sau này…”
Câu tiếp theo tôi không nói nữa, vì chưa nghĩ ra, phần còn lại để Giang Khắc tự tưởng tượng.
Giang Khắc luống cuống thả tôi xuống, vẻ mặt đầy tự trách.
“Cái đó, tôi…”
Tôi cắt ngang: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, anh cứ đạp lại đi. Tôi không có gì để bồi thường cho anh đâu.”
Anh ta vội xua tay: “Không không, tôi không có ý đó. Tôi… tôi không biết cậu không nhìn thấy. Tôi không muốn hù dọa cậu, cũng không muốn bắt cậu phải đền.”
“Thật sao? Anh đúng là người tốt!”
“Vậy… tôi về trước nhé.”
Tôi dốc hết sức giả mù, hai tay mò mẫm, từng bước từng bước dịch chuyển dưới ánh mắt của Giang Khắc.
Đến chỗ rẽ, tôi nghe thấy tiếng anh ta đá vào tường và lẩm bẩm chửi thề một câu: “Chết tiệt.”
Tôi nghĩ, chắc anh ta đang cảm thấy bản thân thật không ra gì.
2
Mấy ngày sau đó, vì sợ Giang Khắc phát hiện ra sự thật rồi tìm đến tôi, tôi không dám bước chân ra khỏi cổng trường, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
May mà không có bất kỳ dấu hiệu nào bị lộ!
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến cuối tuần, cô bạn thân từ thành phố khác đến thăm tôi. Tôi ăn mặc thật đẹp, ra cổng trường để đón cô ấy.
Nhưng xui xẻo làm sao, vừa bước chân ra khỏi cổng, tôi đã thấy Giang Khắc đứng không xa.
Anh ta một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc, khuôn mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Giây tiếp theo, ánh mắt anh ta chạm đến tôi.
“Này, là cậu đó.”
Anh ta ném điếu thuốc vào thùng rác, sải bước đi nhanh về phía tôi.
Tôi lập tức quay người chạy, nhanh hơn cả khi chạy 800 mét trong kỳ kiểm tra thể chất!
“Đừng chạy!”
Giang Khắc đuổi theo, tiếng bước chân phía sau ngày một gần.
Bất ngờ, tay tôi bị kéo lại. Một lực mạnh kéo tôi về phía sau, khiến tôi loạng choạng và ngã vào lòng Giang Khắc.
“Cậu chạy cái gì chứ? Tôi đã chờ cả tuần nay rồi, dễ dàng lắm sao?”
Chờ cả tuần!
Tiêu rồi, chắc chắn anh ta đã phát hiện ra. Lần này tôi chết chắc.
Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn Giang Khắc.
Anh ta mở miệng, giọng đầy ẩn ý: “Chạy nhanh như thế, chẳng giống một người mù chút nào.”
“Cái đó, tôi…”
Để tôi nghĩ đã, cho tôi thời gian bịa một câu chuyện!
“Là vì… nhà tôi nợ rất nhiều tiền, nên thường xuyên có người đến trường đòi nợ. Dần dần, tôi cũng… chạy nhanh hơn.”
Giang Khắc sững người một chút: “Nợ bao nhiêu?”
Tôi cắn răng trả lời: “Rất nhiều.”