Bàn rượu sâm panh đổ ầm xuống đất.
Ly thủy tinh vỡ vụn, rượu tràn lênh láng.
Đồng thời, hai tiếng hét hoảng loạn vang lên.
“Giai Sơ!”
“Thi Ảnh!”
Tôi vội vàng vắt ra vài giọt nước mắt, làm bộ đáng thương, đón lấy ánh mắt gấp gáp của Hứa Tri Dạn vừa lao đến.
Chỉ vào cô gái đang ngã sõng soài dưới đất, tôi run rẩy kêu lên.
“Ối! Sao lại ngã thế này!
“Anh mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, ôi ôi ôi!”
Nhưng Hứa Tri Dạn thậm chí không liếc cô ta lấy một cái.
Chỉ nhíu mày, chạy thẳng đến bên tôi.
Tôi sợ anh ấy mắng mình.
Vội xua tay.
“Anh đừng quan tâm tôi! Mà cũng đừng có mắng tôi! Mau cứu cô ấy đi!”
Giây tiếp theo.
Tôi nghẹn họng.
Bởi vì.
Hứa Tri Dạn vung tay ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi sững người.
Bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Cùng với lời thì thầm mang theo sợ hãi.
“Suýt nữa thì anh chết khiếp… May mà không phải em bị thương… Suýt nữa thì anh chết khiếp…”
Tôi không lên tiếng.
Chỉ lặng lẽ, yên tĩnh.
Siết chặt vòng tay, ôm lấy eo anh.
Rất lâu sau này.
Đôi khi tôi vẫn tự hỏi.
Nếu.
Nếu hôm đó người ngã xuống thực sự là Lâm Thi Kỳ, chứ không phải Lâm Thi Ảnh.
Nếu hôm đó, Lâm Thi Kỳ không lịch sự tự giới thiệu, cũng không nói lời xin lỗi với tôi.
Nếu hôm đó, tôi không tận mắt nhìn thấy Hứa Tri Dạn hôn Lâm Thi Kỳ.
Liệu tôi có đắm chìm trong khoảnh khắc dịu dàng ấy của anh không?
Liệu kết cục của chúng tôi có khác đi không?
Nhưng mỗi lần như vậy.
Phó Tinh Du sẽ lại nở nụ cười vô hại.
Anh ấy hiểu tôi quá rõ.
Chỉ một ánh mắt là nhìn ra tôi đang thất thần.
Người đàn ông này đúng là thần ghen tuông.
Anh ấy sẽ áp sát.
Dùng hành động thực tế, nghiền nát những suy nghĩ thoáng qua của tôi.
Cho đến khi.
Chúng hoàn toàn biến mất.
5
“Ảnh Ảnh, xin lỗi Giai Sơ đi.”
Nghe thấy câu này, Hứa Tri Dạn đẩy tôi ra khỏi vòng tay, chỉ còn đặt hờ một tay lên vai tôi.
Gương mặt anh đen sì, nhìn về phía người vừa tới.
Giọng nói của Lâm Thi Kỳ vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khi trầm xuống, lại mang theo vài phần lạnh lẽo.
Lâm Thi Ảnh rõ ràng rất sợ chị ta, dáng vẻ hống hách ban nãy biến mất không còn chút dấu vết.
Cô ta chớp mắt đầy ấm ức: “Xin lỗi.”
“Không có thành ý, nói lại đi.”
Lâm Thi Ảnh nghẹn ngào: “Chị à…”
Lâm Thi Kỳ chỉ mỉm cười.
Lâm Thi Ảnh thấy vậy, im lặng cúi đầu hai giây.
Rồi bỗng tiến lên một bước nhỏ, đứng trước mặt tôi.
Sau đó, cúi gập người thật sâu.
“Giai Sơ! Xin lỗi! Tôi đã nói sai rồi! Cô tha thứ cho tôi đi!”
Thực sự mà nói.
Màn này khiến tôi hoàn toàn đứng hình.
Ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo của Lâm Thi Kỳ.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhìn thấy.
Hứa Tri Dạn nắm lấy tay chị ta.
Sắc mặt anh dịu đi, khóe môi là nụ cười dịu dàng mà tôi đã lâu không thấy.
“Được rồi, A Sơ không sao, em đừng trách Ảnh Ảnh nữa.”
Lâm Thi Ảnh lập tức ngẩng đầu, mắt ngấn nước: “Cảm ơn anh Hứa!”
Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người họ, Lâm Thi Ảnh đắc ý liếc nhìn tôi, sau đó nhanh chóng sửa lời:
“Cảm ơn… anh rể!”
Nghe thấy cách gọi này, tôi bỗng nhiên trống rỗng.
Lồng ngực chấn động.
Giống như có một chiếc gai nhỏ đâm vào tim.
Không quá đau.
Thậm chí, cảm giác ấy thoáng qua rất nhanh.
Nhưng cơn đau ấy lại giống như một dòng điện, lan ra khắp người.
Khiến cả cơ thể tê dại từ đầu đến chân.
Chỉ có một từ hiện lên trong đầu tôi.
Trò hề.
Những rung động khi được anh ôm vào lòng vừa nãy.
Giờ đây, giống như thủy triều, hoàn toàn rút sạch.
Tôi cụp mắt xuống.
Bỗng thấy bản thân thật đáng cười.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười khô khốc, tôi viện cớ muốn đi dạo một chút.
Rồi nhanh chóng rời khỏi khung cảnh thân mật của bọn họ.