Dù được khen, nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào.

Mắng Chu Thư Cẩn xong, quý phu nhân lại nắm tay tôi, thở dài.

“Nhìn cháu là biết cháu là tương lai của đất nước, là niềm hy vọng. Đúng chuẩn một hành động cứu giáo dục mà! Sau này cần gì thiếu gì, cứ nói với dì. Chỉ cần đừng chia tay với thằng bé, giúp nó học tốt lên là được!”

Quý phu nhân dặn dò kỹ càng, như thể định nói mãi cho đến tận cuối đời.

Bây giờ thì tôi hiểu tại sao miệng lưỡi sắc bén của Chu Thư Cẩn lại di truyền từ đâu rồi.

Cuối cùng, quý phu nhân rời đi vì có một cuộc gọi gấp.

Trước khi đi, bà còn dặn tôi giữ kỹ tấm séc và nhớ đi đổi tiền.

Nhờ yêu sớm mà tôi bỗng dưng nhận được ba triệu.

Đến nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Cầm tấm séc trên tay mà tôi thấy như cầm củ khoai nóng bỏng.

“Chi phiếu này…”

“Bà ấy cho thì cứ cầm đi. Không biết đổi thì để tôi đi cùng.”

Đầu óc trống rỗng, tôi quay lại trường và phát hiện giáo viên muốn đổi chỗ ngồi của tôi và Chu Thư Cẩn.

Theo kế hoạch “giúp đỡ” của giáo viên chủ nhiệm, Chu Thư Cẩn trở thành bạn cùng bàn với tôi.

Việc này khiến các thầy cô bộ môn không hài lòng, sợ tôi sẽ bị cậu ấy kéo xuống.

Chủ nhiệm hối hận, định đổi lại chỗ ngồi, nhưng Chu Thư Cẩn tức tốc lên văn phòng lý luận.

Không biết hai người đã nói gì, nhưng lúc bước ra, Chu Thư Cẩn trông vô cùng đắc ý.

Còn giáo viên chủ nhiệm thì không nhắc lại chuyện đổi chỗ.

Vụ việc khiến cả lớp nghi ngờ, bạn ngồi bàn sau nhân lúc Chu Thư Cẩn đi lấy nước, rụt rè chọc tôi.

“Bạn với Chu Thư Cẩn… thật sự đang yêu nhau hả?”

Không giấu được, tôi đành gật đầu. Ngay lập tức, tiếng hít khí vang lên phía sau.

“Vậy lần Chu Thư Cẩn đánh nhau với thằng vàng lớp 12, cũng là vì bạn à?”

Tôi chưa kịp trả lời, thì ngoài cửa đã có tiếng xôn xao.

Một nam sinh đội mũ lưỡi trai, mặt đầy khó chịu đứng ở cửa, túm lấy một bạn trong lớp.

“Gọi bạn nào tên Trần Niệm ra đây cho tao.”

Đó chính là người tuần trước đánh nhau với Chu Thư Cẩn, vì đầu tóc vàng chóe nên rất nổi bật.

Hắn thường xuyên gây sự, là thành phần cá biệt trong trường.

Cũng vì tuần trước tôi vô tình giẫm lên chân hắn, hắn dọa sẽ dùng tóc tôi để lau giày.

Ánh mắt mọi người trong lớp đều đổ dồn vào tôi.

Thằng vàng dường như mất kiên nhẫn, lớn tiếng gọi: “Trần Niệm, ra đây! Tôi có chuyện muốn nói.”

Tôi bước ra, ánh mắt hắn nhìn tôi đầy khinh miệt, nhưng rồi hắn cúi người.

“Xin lỗi, mình sai rồi. Hy vọng bạnrộng lượng bỏ qua.”

Dáng vẻ miễn cưỡng của hắn giống như có ai đó dí dao vào cổ vậy.

Tôi đầy hoang mang, quay đầu thì thấy không xa là Chu Thư Cẩn.

Cậu ấy cầm hai cốc nước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thằng vàng.

“Cậu đội mũ làm gì vậy? Lạnh đầu à?”

Nghe câu hỏi của Chu Thư Cẩn, tôi mới để ý sau đầu của thằng vàng hình như bị hói một mảng.

3

Tôi thực sự tò mò về chuyện tóc tai của thằng vàng, nhưng Chu Thư Cẩn nhất quyết không chịu nói thật.

Tuy nhiên, chuyện này đâu làm khó được tôi.

Buổi tối sau giờ tan học, khi Chu Thư Cẩn được gia đình đến đón, tôi liền đi thẳng tới tiệm tạp hóa trước cổng trường.

“Dì ơi, tuần trước có ai đánh nhau ở con hẻm nhỏ gần đây không ạ?”

Con hẻm nhỏ gần trường vốn nổi tiếng là nơi lý tưởng cho các vụ đánh nhau.

Khoảng cách không quá xa trường, nhưng xe của thầy cô không thể vào được, mà hai đầu hẻm lại thông nhau.

Người đứng canh bên ngoài chỉ cần thấy thầy cô là lập tức báo động, tất cả có thể thoát từ đầu bên kia.

Chỉ là mọi người không biết rằng, tháng trước, dì chủ tiệm tạp hóa đã lắp camera an ninh, và nó hướng thẳng về phía con hẻm.

“Nơi đó hay có người đánh nhau lắm. Con bị ai bắt nạt à?”

Từ khi tôi làm thêm ở đây vào kỳ nghỉ hè và giúp con gái dì ôn toán, dì coi tôi như con gái ruột.

Vì vậy, khi tôi xin xem camera, dì liền đồng ý ngay.

Chu Thư Cẩn bị bắt vì đánh nhau vào chiều Chủ Nhật tuần trước, camera chỉ cần tua lại là thấy.

Quả nhiên, người cậu ấy đánh là thằng vàng.

Trong video, Chu Thư Cẩn đứng dựa vào đầu con hẻm, tay cầm điếu thuốc.

Chẳng bao lâu sau, thằng vàng cùng vài đứa đàn em đi xe điện tới.

“Thiếu gia Chu, sao tự dưng gọi tao tới vậy? Không phải trước giờ mày khinh tụi tao là lũ côn đồ hả?”

Chu Thư Cẩn dập điếu thuốc, chậm rãi bước tới trước mặt thằng vàng.

Thằng vàng còn giữ nụ cười ngạo mạn, nhưng ngay sau đó đã bị một cú đấm thẳng mặt.

Cảnh tượng lập tức loạn lên.

Dù Chu Thư Cẩn từng kể rằng cậu ấy học tán thủ từ nhỏ, nhưng khi phải đánh một chọi ba, tôi vẫn thấy thót tim.

Cho đến khi hai thằng đàn em ôm đầu bỏ chạy, Chu Thư Cẩn mới dừng lại.

Cậu túm cổ áo thằng vàng, nhấc bổng nó lên.

“Anh… anh Chu, em có làm gì đắc tội với anh đâu? Anh nói đi, em sai chỗ nào?”

“Mày biết Trần Niệm là bạn gái tao không?”

Thằng vàng lập tức sững sờ, cuống quýt lắc đầu: “Không biết ạ! Em thực sự không biết!”

Chu Thư Cẩn kéo thằng vàng vào góc hẻm, nơi có một chiếc ba lô màu đen.

“Chỉ vì cô ấy vô tình giẫm chân mày, mà mày đòi dùng tóc cô ấy lau giày? Hay tao để mày giẫm lại?”

“Không không! Thôi bỏ qua chuyện đó đi! Em chỉ nói đùa thôi, không có ý gì đâu!”

“Chỉ nói đùa thôi hả?”

Chu Thư Cẩn cười lạnh, rút từ ba lô ra một thứ.

Tôi phóng to hình ảnh mới nhận ra đó là tông đơ cắt tóc.

“Đáng tiếc, tao không đùa.”

Trong tiếng la hét thảm thiết, phần tóc phía sau đầu của thằng vàng bị cạo sạch một mảng.

“Trần Niệm nhát lắm, tao sợ cô ấy lo lắng rồi học không vào. Lúc đó, không chỉ đơn giản là cạo đầu mày đâu. Tìm thời gian mà xin lỗi cô ấy đi. Còn cái đầu của mày…”

Chu Thư Cẩn lấy từ túi ra một xấp tiền, vứt xuống trước mặt thằng vàng.

“Xem như bồi thường tinh thần. Xin lỗi xong thì đừng xuất hiện trước mặt Trần Niệm nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play