Sau khi ăn xong, Mục Thiên Quân lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ, Tô Nhạc kéo tay áo của Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng nói vào tai anh: “Em trai anh... anh đi an ủi cậu ấy một chút đi.”
Mục Thiên Thừa gật đầu: “Anh nhìn ra rồi. Chỉ là, nó hơi từ chối giao tiếp với anh, có lẽ là vì trách anh đã không thông báo cho nó ngay từ đầu, giấu nó chăng.”
“Để em đi vậy.” Tô Nhạc bưng đĩa trên bàn vào bếp.
“Cậu trách Mục Thiên Thừa giấu cậu à?” Đặt đồ xuống, Tô Nhạc đi thẳng vào vấn đề.
Mục Thiên Quân lắc đầu: “Không.”
Tô Nhạc nhìn anh ta: “Khi nói cậu tránh né rõ ràng, mắt chớp nhanh vài cái, động tác tay chậm lại. Cậu đang nói dối.”
“Chúng tôi là anh em ruột, có chuyện gì mà không thể nói?” Mục Thiên Quân dừng động tác rửa chén lại. Mắt đỏ lên: “Nếu tôi biết ngay từ đầu, có lẽ sẽ không buồn đến vậy đâu. Tôi có thể ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Chứ không phải như bây giờ, nếu không phải tôi ép hỏi, anh ấy... sẽ không nói ra.” Mục Thiên Quân xúc động, vừa nói vừa nhanh chóng chớp mắt để ngăn nước mắt trào ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT