Vội vàng ăn sáng xong, Chương Thụ ra sân rửa mặt sạch sẽ, rồi mới bước ra khỏi cửa.  
Chương nãi nãi nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó lén lút nói với trượng phu: “Ông có thấy không, A Thụ nhà chúng ta hình như lại cao thêm một chút?”  
“Hình như là vậy. Nhưng tôi nghĩ tám phần là do nó đứng thẳng lưng hơn. Trước đây thằng bé lúc nào cũng khom người, như sợ người khác chú ý đến nó vậy.” Chương gia gia nhận xét.  
“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha nương, trong lòng luôn có khúc mắc. Giờ xem ra, nó đã nghĩ thông suốt rồi.” Chương nãi nãi thở dài, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. Đại nhi tử của bà thật sự rất hiếu thuận.  
Chương Thụ hoàn toàn không biết hai người vẫn đang bàn tán về mình. Khi hắn đến đầu thôn, nơi đó vẫn chưa có ai. Hắn tìm một phiến đá ngồi xuống, quan sát xung quanh.  
Không bao lâu sau, có người đứng trước mặt hắn: “Hắc, tiểu tử, đang suy nghĩ gì đấy?”  
“Lai Vượng ca?” Nhìn thấy người tới, trong lòng Chương Thụ có chút vui mừng. Lúc này có người để trò chuyện thật tốt, bằng không hắn cũng không biết phải tìm chủ đề gì để nói chuyện với người khác.  
“Đúng vậy. Tiểu tử, ngươi có biết không? Người đề cử ngươi đi tính sổ chính là ta đó.” Lai Vượng cười, hắn đã ở chung với Chương Thụ hơn mười ngày, biết hắn tính toán rất nhanh, trí nhớ cũng rất tốt.  
Tiểu tử này là người hiểu chuyện. Trước đây hắn từng dẫn theo rất nhiều người ra ngoài làm việc, nhưng chưa từng có ai nỡ cho hắn dù chỉ một miếng đùi gà. Thậm chí đi ngang qua nhà ai đó, có khi ngay cả nửa bát nước cũng không có mà uống. Dĩ nhiên, những người đó về sau hắn sẽ không bao giờ dẫn đi nữa.  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play