Thành Vương nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lại lờ mờ nghe thấy có ai đó bị sâu dọa lập tức chạy ra khỏi phòng hướng về phía Chương Thụ và Lý Mộc Cẩn xin lỗi.
“Xin lỗi, Thừa Chương chỉ là quá nghịch còn dám lấy sâu ra dọa người khác lát nữa ta sẽ dạy lại nó.” Hắn vừa nói xong thì đã thấy vẻ mặt của Lý Mộc Cẩn và Chương Thụ có chút gượng gạo như thể đang cố nhịn cười.
“Vương gia…ngài hiểu lầm rồi….người bị dọa là tiểu vương gia là Thiên Kim nhà chúng ta không đúng...”
Thành Vương sững người nhìn kỹ lại, thì thấy Chương Thiên Kim vẻ mặt uất ức đang rúc trong ngực cha mình còn đứa con ngốc nhà hắn thì đứng một bên khóc to.
Một lúc sau, hắn bật cười ha hả tiếng cười của hắn cùng với tiếng khóc ngày càng to của tiểu vương gia hòa vào nhau tạo thành một bản hòa âm hai tầng đầy náo nhiệt.
Chương Thụ và Lý Mộc Cẩn nhìn hắn đầy khó hiểu, ngay cả Chương Thiên Kim cũng nghiêng đầu nhìn hắn không rõ vì sao hắn lại cười như thế.
“Cuối cùng cũng có người trị được con ta rồi trong nhà chẳng ai mà nó sợ cả ta muốn dạy nó một chút, lập tức liền có người khóc theo lần này thì hay rồi cuối cùng cũng có thể mài mòn tính tình nó cho tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play