Trong bụng đứa nhỏ lần này không thuận lợi như Chương Thiên Kim, Lý Mộc Cẩn đau từ giữa trưa đến tận tối mà vẫn chưa sinh được. Căn phòng nhỏ lúc này chật kín người ra vào, ai nấy đều lo lắng thay cho cậu mồ hôi vã đầy trán.
Chỉ có bà đỡ là vẫn bình tĩnh, vừa lau mồ hôi cho cậu vừa bảo cậu đứng dậy đi lại, thậm chí còn dặn người xuống bếp chuẩn bị ít đồ ăn đưa vào cho Lý Mộc Cẩn.
Chương Thụ sốt ruột trong lòng liền tự tay nấu một nồi mì lớn, rồi đập hơn chục quả trứng gà vào. Vớt được một bát đầy, hắn vội vàng mang đến trước cửa phòng, đập cửa liên tục. Đợi bà đỡ ra nhận trứng xong, hắn mới sực nhớ hình như còn quên mất hai người.
Sở Thiếu Dương và Lưu Tử Mặc thật ra không đói lắm, bởi vì lúc nãy đã ăn sạch đậu phộng, hạt dưa, khoai lang đỏ điều và cả một ấm trà mà Dư Tiểu Lục bưng ra đãi khách.
Đặc biệt là khoai lang đỏ điều, màu sắc tươi tắn, vị ngọt dẻo ngon, không trách đứa nhỏ kia ngay cả điểm tâm cũng chẳng màng.
Tuy nhiên nghe nói có đồ ăn, họ vẫn muốn ăn chút ít, vì không biết lần ăn tiếp theo là khi nào. Nghĩ vậy trong lòng lại thấy hơi chua xót.
Hai người vào đến nhà bếp thấy nồi mì đang nghi ngút khói mà không biết nên ăn kiểu gì. Lấy đũa gắp thẳng từ nồi ra sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT