Chương 5:
Ta luôn mong ngóng tuyết rơi, lại sợ tuyết rơi rồi, Lý Nhị vẫn chưa về.

Thời tiết thật sự càng ngày càng lạnh, rét lạnh thấu xương.

Người không ở bên lò sưởi, mặc nhiều thế nào cũng thấy lạnh.

Trận tuyết đầu tiên của kinh thành rơi rất sớm.

Ta khóc lớn một trận, cảm thấy thật sự bị lừa.

Cha mẹ chồng còn tưởng ta buồn xuân thương thu.

Hai người rất hài lòng với ta, nói ta biết lo toan gia đình, phòng ngừa trước, bây giờ rất nhiều nhà đều không đốt nổi địa long, riêng ta lại mua rất nhiều than củi về phủ.

Bọn họ nào biết, lúc ta nhớ Lý Nhị, ta liền đi mua than củi.

Lúc trời lạnh hơn, giá than củi tăng vọt, chỉ riêng than củi ta đã kiếm được mấy vạn lượng bạc.

Bởi vì quá lạnh, ngay cả những nhà nghèo khó, cũng rất ít người có thể ra ngoài bán than củi, những phú quý hào môn ở kinh thành, để phô trương, đương nhiên nguyện ý bỏ ra giá rất cao để mua, còn sợ mua không đủ nhanh.

Ta cảm thấy trái tim mình sắp chết rồi thì người hầu ở lại nhà Lý Nhị đến báo, nói hắn đã về.

Tim ta đập thình thịch.

Nhưng cha mẹ chồng ta đều ở nhà, bọn họ thường cũng gọi ta cùng đi ăn cơm và nói chuyện gì đó, ta cũng không dám ra ngoài.

Hơn nữa thời tiết đại hàn này, ra ngoài thật sự quá không hợp lý.

Ta chỉ có thể phái Tiểu nha đi xem hắn.

Tiểu nha đi hai canh giờ.

Trở về mang theo một đống đồ.

Có một khối lớn lông chồn thượng hạng, còn có đủ loại bảo thạch, còn có ba vạn lượng ngân phiếu, nói là tiền vốn ta đưa, bây giờ cả vốn lẫn lời trả lại cho ta.

Ta vui mừng khôn xiết.

Ta đã nói, người ta nhìn trúng, chắc chắn sẽ không sai.

Lòng ta nóng như lửa đốt chờ ở hầu phủ ba ngày, cuối cùng ta đợi đến lúc cha mẹ chồng ta muốn ra ngoài thăm bạn, vội vã đi gặp Lý Nhị.

Hắn gầy đi nhiều.

Ta gõ cửa, hắn đến mở cửa, đứng ở hành lang, cúi đầu nhìn ta.

Hắn cao hơn ta rất nhiều.

Nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy, ta rất yêu rất yêu hắn.

Hắn chính là cái gì cũng không làm, ta cũng yêu hắn.

Vì hắn, ta cũng có thể nguyện ý bị chìm đường?

Nhưng nếu hắn đáng giá để ta yêu, sao lại để ta chìm đường chứ?

Ta cảm thấy đây là một vấn đề không có lời giải.

Ta đột nhiên nhào vào người hắn, ôm chặt lấy hắn.

Hắn cũng ôm chặt lấy ta.

Tiểu nha ở bên cạnh luôn sốt ruột hét: “Muốn ôm thì ôm vào trong ôm đi! Lỡ bị người khác nhìn thấy, ta cũng phải bị đánh chết theo!”

Lý Nhị ôm ta vào trong.

Ôm một lúc, hắn muốn đẩy ta ra, ta ôm chặt lấy hắn.

Ta nghẹn ngào nói: “Chàng không biết ta lo lắng thế nào đâu, tưởng chàng vứt bỏ ta, không cần ta nữa.”

Hắn lấy một chiếc vòng tay xanh biếc đeo vào cổ tay ta, hắn khẽ nói bên tai ta: “Nàng cũng không biết, ta nằm mơ cũng nghĩ đến nàng.”

“Vậy chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.”

Hắn ừ một tiếng.

Khóc xong, miệng ta không nhịn được cong lên.

Thật sự không muốn chia xa hắn.

Nhưng còn có một năm nữa, tên chồng trước của ta mới có thể sống lại.

Một năm nay, ta nhất định chỉ có thể lén lút gặp hắn.

Chúng ta cùng ngồi trong nhà, đốt than củi.

Hắn ôn tồn kể những chuyện hắn thấy ở Giang Nam, kể cảnh đẹp dọc đường, kể giọng nói ngọt ngào của người dân Ngô khác với người dân kinh thành, lại kể thảo nguyên, sa mạc ở Sái Bắc, còn có sữa bò, sữa dê tươi, cừu nướng nguyên con.

Kể những nguy hiểm bọn họ gặp phải, giải quyết thế nào, lại lấy tiền thuê thêm nhiều người, kiếm được nhiều tiền hơn thế nào.

Giọng hắn trầm ấm, âm thanh ôn nhu, lời ít mà ý nhiều.

Ta giúp hắn khâu những bộ quần áo rách của hắn.

Ta như nhìn thấy cảnh chúng ta già đi, cũng sẽ ngồi bên lò sưởi như vậy, tỉ mỉ nói chuyện.

Sau đó tâm hồn rất gần rất gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play