Chương 3:

Có mấy ngày, Trần Thần có việc, tôi cũng không gửi tin nhắn.

Cho đến ngày Tiền Tịnh xuất viện, Trần Thần gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi đi chơi.

Đi ngoại ô chơi, anh ta phát bao lì xì, tôi liền vui tươi hớn hở cõng túi nhỏ của tôi đi.

Đến nơi mới phát hiện, bọn họ lái hai chiếc xe, vừa vặn tám người, tôi lại là người thứ chín.

Tôi sửng sốt một chút, mỗi người ngồi ở vị trí không ai nói chuyện, trong nháy mắt tôi có chút xấu hổ. Nhưng tới cũng tới rồi, giờ cũng khó mà nói trở về, nếu vậy càng xấu hổ.

Trần Thần nhìn tôi, nhíu mày, cuối cùng ánh mắt dừng ở một bến xe du lịch gần đó.

Tiền Tịnh không nhịn được bắt lấy tôi:

“Cậu lên đây, chúng ta ngồi chung.”

Hàng ghế sau nơi cô ấy ngồi vẫn còn một khoảng trống, nhưng cô ấy vừa xuất viện và rõ ràng là vẫn chưa được khỏe.

Tôi lập tức lắc đầu:

“Tôi đi xe du lịch đến đó.”

Tiền Tịnh nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi, hồi lâu sau cũng buông tay ra.

Xe của họ lái đi, tôi ngồi một mình trong trạm xe. Bây giờ không phải mùa du lịch cao điểm, không có ai, chỉ có một mình tôi ngồi ở đó.

Đợi thật lâu, xe du lịch mới tới, tôi ngồi lên, đợi đến đỉnh núi đã hơi muộn, một đám người đã bắt đầu nấu cơm.

Tôi gần như không biết bọn họ, chỉ ăn cơm một hai lần, tôi tìm một góc, ngồi ở đó, ngồi từ trưa đến chiều.

Trần Thần đang nướng xiên, thỉnh thoảng có xiên đưa tới chỗ tôi. Phong cảnh bốn phía rất đẹp, tôi ăn nửa no lại nhìn mây trời, liền muốn đi dạo một chút.

Tôi nói với Trần Thần một tiếng, hôm nay anh ta hình như có chuyện gì đó, không nhìn tôi mà chỉ trả lời đơn giản.

Không khí trong núi rất tốt, bởi vì ở trại trẻ mồ côi, tôi rất ít có thời gian ra ngoài chơi.

Tôi đi dạo gần một giờ, đoán chừng bọn họ cũng sắp ăn xong, mới đi trở về.

Nhưng mọi chuyện hơi ngoài dự liệu của tôi, tôi nhìn bãi đất trống không người kia, trong nháy mắt đó, tôi mới phát hiện ra rằng con người không thể không bất bình.

Trời đã chạng vạng và xe du lịch cũng dừng hoạt động, tôi chỉ có thể đi xuống núi. Mặt trời đã lặn, một mình tôi lại ở trong núi, lúc đi được một nửa, điện thoại của tôi hết pin tắt máy.

Tôi vẫn im lặng đi tiếp, con đường này có chút giống con đường lúc nhỏ tôi trốn khỏi trại trẻ mồ côi

Ánh sáng lờ mờ, bốn phía dần dần mơ hồ, cho đến khi biến thành bóng tối kín không kẽ hở.

Tôi không thể tìm đường về nhà, và bố tôi cũng vậy, không thể quay lại.

Tôi nhìn bốn phía, kinh hoàng bỏ chạy vài bước, ánh trăng chiếu vào con đường nhỏ tối tăm, tôi sợ hãi, tôi dùng hết toàn lực hô một tiếng:

“Học trưởng…”

Trong núi truyền đến tiếng vọng, làm cho thân thể tôi sợ đến phát lạnh.

Sau đó tôi đi suốt một đêm, cũng bị dọa một đêm.

Cuối cùng khi trời sáng, tôi ở trạm xe buýt đợi được tài xế, tài xế giúp sạc pin điện thoại.

Quay đầu lại nhìn bộ dạng hoảng sợ của tôi:

“Đêm qua cháu ở đây sao? Sao lại không gọi 110?”

Tôi giơ điện thoại lên:

“Cháu quên kiểm tra điện thoại, hết pin rồi.”

“Cô bé, sau này đừng đi leo núi một mình. Khi đến cũng nên gọi điện cho bạn trai hoặc bạn bè nhé!”

Tôi đã gọi…… Có lẽ, anh ta cũng không tính là bạn trai.

“Vâng, cháu sẽ nhớ kỹ, cám ơn bác!”

Tôi khởi động máy mới phát hiện Trần Thần đêm qua có nhắn tin cho tôi, anh ta nói sẽ đi về trước, bảo tôi trở về sớm một chút.

Tôi cười khổ một tiếng, kéo lê thân thể mệt mỏi tựa vào ghế sau ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play