Chương 7:
Tôi không muốn nói đạo lý nhưng cảm thấy bầu không khí đã đến lúc này rồi cũng nên nói vài câu.
Tôi thở dài: “Còn một câu nữa mà cô nói sai, con người sinh ra đều bình đẳng, nhà giàu không cao quý hơn nhà nghèo.”
Hoài Nhan bị đưa đi, bệnh viện tâm thần muốn cho cô ta dùng thuốc nhưng dùng thuốc thì không thể sinh con nữa.
Chuyện này họ hỏi người giám hộ của Hoài Nhan, tức là mẹ tôi.
Mẹ tôi có thể nói gì chứ, tất nhiên là sức khỏe của con cái là quan trọng.
Dùng thuốc xong, Hoài Nhan hoàn toàn phát điên, ngày nào cũng ôm một cái gối làm con.
Bố ở trong tù cầu xin mẹ cứu cô ta, mẹ yêu cầu bố hiến thận cho anh cả.
Bố từ chối.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT