Chương 2:
Đến giờ ăn tối, ba ruột tôi Hoài Ngọc Đường về rồi.

Trên bàn ăn, Hoài Nhan vẫn như mọi khi nũng nịu với bố, đòi quà sinh nhật.

Mẹ cũng ân cần gắp thức ăn cho bố.

Một nhà họ nói cười vui vẻ, tập thể lờ tôi đi, tôi lại không nhịn được mà bắt đầu ăn dưa:

[Mẹ còn gắp thức ăn cơ à, không thấy bố nhìn Hoài Nhan mà mắt kéo sợi rồi sao.] [Ôi trời, hóa ra đứa con trong bụng Hoài Nhan thật sự là của bố, đàn ông nhà này sao thế, đều thích loại tiểu Bạch hoa này.]


[Nhưng cũng không tránh được, Hoài Nhan này có ba phần giống với bạch nguyệt quang của bố. Lúc trước nếu không phải vì tiền thì làm sao bố có thể ở bên mẹ, cưới một người đẹp như vậy, còn chiếm đoạt cả gia sản nhà người ta, cuối cùng lại liên hợp với Hoài Nhan biến mẹ thành gái phong trần, đúng là thủ đoạn cao siêu.]

Cạch.

Đôi đũa và thức ăn trên tay mẹ rơi xuống đất.

Hai người anh trai vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.

Một người phụ nữ mặc vest đen đưa cho mẹ tôi một đôi đũa khác, sau đó ân cần dọn dẹp thức ăn.

“Cảm ơn chị, chị Âu.” Mẹ tôi mặt tái mét cảm ơn quản gia, bà thở dài một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

“Không sao, cần gì thì cứ gọi tôi.”

Tôi liếc nhìn người phụ nữ được gọi là chị Âu.

[Ủa, chị Âu này sao quen quen, để tôi xem nào.]
Mẹ và hai người anh ngầm hiểu ý nhau mà dừng động tác trên tay lại.

[Ồ, thì ra là tình nhân của bố. Bố đúng là tra nam chính hiệu mà, khắp nơi đều có tình nhân, nhưng chị Âu lớn tuổi như vậy rồi mà nhu cầu vẫn cao thế, vừa rồi còn quấn lấy bố đòi bố cắn dâu cho chị ta, cổ còn hằn cả vết, hóa ra bố còn có thích tình mẫu tử luyến. Chậc chậc, chẳng trách được sủng ái mãi không thôi, đến cuối cùng còn có thể ngang tài ngang sức với Hoài Nhan.]

 [Nhưng đàn ông vẫn thích người trẻ tuổi, cuối cùng thì hai người đều thua con gái của chị Âu.]
Đôi đũa của mẹ lại rơi xuống.

Chị Âu đúng giờ xuất hiện, đúng lúc bà ta đang cúi xuống nhặt đôi đũa.

Mẹ tôi kéo mạnh cổ áo len của bà ta ra, ở đó có một mảng dâu tây, trông rất dữ dội.

“Đây là ai làm?” Mẹ tôi mặt mày dữ tợn, bà ấy tức đến nỗi thở cũng trở nên nặng nề.

Chị Âu thần sắc luống cuống trong mấy giây, nhưng bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Phu nhân, đây là chuyện riêng của tôi.”

“Đúng vậy lão bà à, chị Âu độc thân nhiều năm như vậy rồi, có bạn trai cũng là chuyện bình thường.” Bố tôi ở bên cạnh hòa giải.

Mẹ tôi liếc bố tôi: “Ở đây không có phần của anh nói. Âu Vân, tôi hỏi cô lần nữa, đây là do ai làm? Nếu cô không nói thì tôi sẽ đuổi việc cô.”

Chị Âu nước mắt rưng rưng: “Thưa phu nhân, đây là chuyện riêng của tôi, nếu bà không tôn trọng tôi, thì tôi sẽ rời đi.”

Lúc này, Hoài Nhan cũng bắt đầu cầu xin cho chị Âu: “Mẹ, chị Âu là đều người nhà của chúng ta rồi, có nhu cầu riêng cũng là chuyện bình thường, sao mẹ có thể hỏi han chuyện riêng tư của người ta được.”

Tôi nhìn cảnh này, trong nội tâm điên cuồng hoạt động.

[Không hổ danh là mẹ tôi, nhanh chóng phát hiện ra manh mối nhưng Hoài Nhan tại sao lại cầu xin cho tình địch của mình chứ, cô ta có ý đồ gì xấu xa đây.]
“Hoài Đào, đủ rồi!” Những người khác còn chưa kịp nói gì thì anh hai đã nổi giận: “Em đừng có bịa đặt nữa.”

Tôi tỏ vẻ vô tội: “Anh hai, em có nói gì đâu.”

“Rõ ràng là cô…”

[Tìm được rồi, hóa ra là sợ chị Âu đi thì sẽ không còn ai chịu bỏ thuốc Hoài Trạch nữa, tâm địa người phụ nữ này thật độc ác, mượn dao giết người.]
Anh hai cứng họng nuốt những lời định nói vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play