“Ngươi hỏi ta... có thiếu phụ nữ không à?” Chu Tước nghe xong câu đó, lông mày khẽ động, hiện lên một nụ cười đầy hàm ý.
“Anh...anh muốn tôi làm gì cũng được... anh ơi...” Trên mặt Tiêu Nhiễm nở nụ cười méo mó khó coi, “Loại phục vụ nào tôi cũng làm được... có được không, đừng giết tôi mà?”
“Ồ.” Chu Tước cười nửa miệng không thật, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tiêu Nhiễm, ngươi biết không? Ta đã giết không biết bao nhiêu người rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên nghe được lời cầu xin kiểu này đấy.”
Tiêu Nhiễm run rẩy chìa tay ra, nắm lấy cánh tay trắng bệch của Chu Tước.
“Anh ơi... tôi... tôi không phải đang cầu xin anh đâu... tôi là muốn trở thành ‘người của anh’ mà...” Tiêu Nhiễm vừa như khóc, vừa như cười, “Tôi đâu có biết làm ‘Sinh Tiêu’ là có quy tắc... tôi chỉ mắc lỗi nhỏ thôi mà... không đáng để phải chết đâu anh...”
“Á!!” Chu Tước đột nhiên hét to một tiếng, khiến mọi người xung quanh giật mình.
Tiêu Nhiễm thì ngồi phịch xuống đất vì quá sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play