Chương 4: Tỏ tình
Mấy ván sau đó, Kỳ Vân Chương không được vận may chiêú cố, thua liên tục.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý áy náy, cho rằng Kỳ Vân Chương uống say là do tôi đổ xúc xắc. Thế là tôi chủ động chịu trách nhiệm đưa anh về nhà.
Người lái xe thuê sau khi đậu xe vào bãi thì rời đi.
Tôi đỡ Kỳ Vân Chương lên lầu.
Người đàn ông vốn dĩ luôn mê man đột nhiên ngồi dậy tới gần khi tôi cầm khăn lau mặt cho anh.
Khoảng cách rất gần.
Ánh mắt Kỳ Vân Chương mê ly, vẻ chếnh choáng dày đặc. Anh dùng một tay giữ lấy vai tôi, một tay nhéo tai tôi.
“Chú nhỏ…”
“Ừm.” Anh ậm ừ đáp lời. Bàn tay nhéo tai tôi trượt xuống cằm, đầu ngón tay nhấn trên môi tôi, đè xuống. Ánh mắt Kỳ Vân Chương dần nhìn xuống, dừng trên môi tôi. Khuôn mặt cũng sát lại gần hơn.
Trước khi chạm vào, anh dựa lên vai tôi. Anh cười bằng giọng mũi một cái, dường như có chút bất đắc dĩ.
“Vẫn chưa 18 tuổi.”
Lúc đó tôi chỉ tưởng là lời nói khi say của anh thôi. Khi thật sự đến ngày tôi 18 tuổi, tôi mới xem như được nhìn thấy một mặt khác của Kỳ Vân Chương.
_____
Ngày sinh nhật 18 tuổi, bạn nam cùng lớp, Hà Dự tỏ tình với tôi ngay trước mặt mọi người, bị Kỳ Vân Chương bắt gặp.
Hà Dự cầm một bó hoa đứng trước mặt tôi: “Sở Nguyệt, tớ thích cậu.”
Lại nhìn tôi, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu có thích tớ không?”
Kỳ Vân Chương đúng lúc đi từ trên lầu xuống, từ trên cao nhìn thấy hết tất cả.
Trong nháy mắt, tôi cho rằng mình đã quay về hai năm trước.
Tôi cũng từng hỏi Kỳ Vân Chương lời như vậy.
Anh đã từ chối rất dứt khoát.
Cảm giác mập mờ mà Kỳ Vân Chương mang đến cho tôi vào lần say rượu đó, tất cả đều không tính nữa.
Anh không thích tôi, là tôi tự mình đa tình thôi.
Tôi suy nghĩ đến mức mất hồn, Hà Dư lại tưởng lầm là tôi thầm chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy. Cậu ấy nhét bó hoa vào lòng tôi, có vẻ muốn kéo tay tôi.
Trước khi cậu ấy chạm vào, Kỳ Vân Chương chẳng biết đã đứng đằng sau tôi từ lúc nào, kéo tay tôi lùi lại.
Bó hoa rơi xuống đất.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Kỳ Vân Chương cũng không quan tâm đến bó hoa đó, chỉ nhìn Hà Dự.
“Đã đồng ý với cậu chưa mà cậu động tay động chân?”
Hà Dư lúng túng đỏ mặt lên: “Cháu xin lỗi…”
Sau đó lại nhìn tôi, truy hỏi. “Vậy cậu có đồng ý không?”
Bàn tay đang cầm cổ tay tôi của Kỳ Vân Chương dần siết chặt.
Tôi mím chặt môi, do dự.
Hà Dư luôn đối xử rất tốt với tôi, ít nhất tôi cũng không muốn khiến cậu ấy mất mặt trước nhiều người như vậy.
“Tớ…”
“Cô ấy từ chối.” Kỳ Vân Chương trực tiếp ngắt lời tôi.
Mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng khí chất hung bạo trên mặt đã rất nặng.
Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bỏ lại một câu với thư ký vừa mới chạy đến đưa tài liệu cho anh: “Tiếp đãi cho tốt.”
Sau đó thì kéo tôi đi lên phòng làm việc của anh ở tầng hai.