Sáng sớm hôm nay, khi Ân Nhận vừa tỉnh giấc, cậu đã thấy chiếc giường của Lâu Gián trống không. Trái tim cậu chợt thắt lại khi không thể tìm thấy hắn ở bất cứ đâu trong căn nhà.
Phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng khách, thư phòng, phòng xông hơi, phòng giải trí... hắn đều không có mặt. Cảm giác kỳ quái ấy giống như khi bạn nhìn thấy một con gián trắng trong nhà, nhưng ngày hôm sau lại không thể tìm thấy nó ở đâu nữa.
Cậu gần như phát điên lên được.
Cho đến khi cậu gần như từ bỏ, nghĩ rằng có lẽ hắn lại giống như lần trước, bỏ đi mà không từ giã. Cậu lên tầng thượng, đến nhà kính để tiếp tục vẽ tranh, và chính lúc đó, cậu đã nhìn thấy Lâu Gián đang đứng trước giá vẽ.
Chàng trai tóc trắng khẽ nheo mắt, một chân đặt lên ghế cao, đầu gối xoay nhẹ ra ngoài, chân kia thả lỏng, buông thõng theo cách tự nhiên.
Lưng hắn thẳng tắp, khuôn mặt tinh xảo như đươc điêu khắc, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Dường như cả linh hồn hắn đã bị hút vào bức tranh đang vẽ, chỉ để lại một vỏ bọc trống rỗng, lạnh lẽo ở thế giới bên ngoài này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play