Liên tiếp mấy ngày, Lục Chinh mỗi ngày đều đem những người khác nhau trở về, là mời tới đuổi tôi đi.

Thật là làm khó cho hắn, một người không tin quỷ thần, hiện tại mỗi ngày phải đối mặt với những chuyện này.

Cho đến có một ngày, hắn trở về nói tìm được cơ thể của tôi, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố hôn mê sâu.

Tôi có chút kích động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Cho dù kiếm được thì sao, tôi lại không thể trở về cơ thể của mình, tôi thậm chí ngay cả cánh cửa này cũng không ra được.”

Nói xong hốc mắt của tôi cũng ươn ướt, tôi thật sự rất lâu không ra khỏi cửa, chưa từng nói chuyện với ai ngoài Lục Chinh.

Sau một lúc lâu, Lục Chinh nhẹ nhàng ho khan: “Đừng buồn, tôi sẽ tìm cách.”

Cách của Lục Chinh chính là kiên trì mỗi ngày đưa người về đuổi tôi đi, đáng tiếc không hề có tác dụng.

Dần dần, Lục Chinh cũng quen thuộc việc mỗi buổi sáng tôi sẽ xuất hiện trong lòng hắn, mỗi buổi tối tôi sẽ "Không cẩn thận” xông vào phòng tắm của hắn.

Một buổi sáng cuối tuần, chuông báo thức đúng giờ vang lên, tôi mở mắt ra, vẫn ở trong lòng Lục Chinh.

Khi cử động các ngón tay, tim tôi đập nhanh, đầu ngón tay run rẩy.

Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối có thể gặp hắn?

Bây giờ, tôi đã gặp lại hắn.

Sợ lát nữa lại không gặp được, tôi vội vàng ôm hắn, ở trong lòng chậm rãi tính toán thời gian.

Người nhắm mắt theo vô thức cầm cổ tay tôi, giọng nói khi tỉnh dậy hơi khàn khàn: “Đừng quậy.”

Nói xong hắn liền cảm thấy không đúng, mở mắt nghi ngờ nhìn tôi: “Cô...”

Nhưng ngay khi hắn nói chuyện, tôi lại xuyên qua thân thể hắn. Không chạm được...…

“Khụ, đứng lên đi.” Có lẽ không muốn tôi buồn sầu, hắn trực tiếp bỏ qua đề tài này.

Chạy trên máy chạy bộ một lát, Lục Chinh đầu tiên là đi ăn sáng, sau đó liền vào phòng sách.

Tôi nhìn phòng bếp, thở dài, nếu không ăn nữa, tôi cũng sắp quên đi những thứ mùi vị này.

Bay vào phòng sách, tôi đi đến bên cạnh hắn, mới phát hiện hắn đang nghiêm túc xem <<Làm sao đưa linh hồn về thân thể của họ>>.

Ngoài ra, trên bàn làm việc của hắn còn bày một chồng sách.

“Bí mật của hồn ma” “Linh hồn vì sao lại xuất hiện” “Suy nghĩ của hồn ma” “Một linh hồn đáng yêu” “Nhà tôi có hồn ma” …

À, cái này..…

Thấy hắn đọc chăm chú như thế, tôi cũng không tiện quấy rầy hắn, liền yên lặng ở một bên.

Lục Chinh lớn lên rất đẹp trai, mặt mày tuấn tú, thân cao chân dài, ở đâu cũng sẽ khiến người ta phải để mắt.

Tôi lặng lẽ thích hắn lâu như vậy, thật không ngờ sẽ dùng cách thức này vào ở trong nhà hắn.

Chạng vạng tối, tôi bay tới bên cửa sổ, nhìn xe cộ từ trên lầu, nhất thời có chút chua xót.

“Thẩm Điềm Điềm, lại đây.”

Giọng nói Lục Chinh từ phòng sách truyền đến, cơ thể đi trước đầu óc một bước, nhoáng một cái, tôi đã bay tới bên cạnh hắn.

“Làm sao vậy? Tìm được cách rồi à?” Tôi có chút khẩn trương.

Hắn cầm sách, nhíu mày nhìn tôi: “Cô ngoại trừ nằm, thì là bay, không mệt sao?"

???

Tuy rằng không biết vì sao hắn lại hỏi cái này, nhưng tôi vẫn lắc đầu: “Không mệt, chỉ là cảm thấy mệt mỏi thôi, dù sao khi bay tôi sẽ luôn luôn nhắc nhở chính mình bản thân là một hồn ma."

Hắn gật đầu, sau đó nói: “Vậy cô có muốn để chân xuống đi dạo một chút không?"

“Hả? Đi?”

Tôi cố gắng đặt chân xuống đất, ngạc nhiên khi thấy rằng tôi có thể đi bộ!!!

“Đây đều là những gì anh đọc trong sách sao?" Tôi chỉ vào quyển sách trong tay hắn.

Hắn dời ánh mắt khỏi mu bàn chân trần của tôi, thản nhiên nói: “Không, đây là tôi nhất thời ngẫu hứng hỏi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play