Lư Mễ cảm thấy có đôi lúc mình cáu lên thật sự rất tệ, đuổi người ta đi chẳng thèm chừa mặt mũi cho người ta chút nào. Nhưng trong lòng cô vẫn đang kìm nén một cơn giận, không xả lên Dịch Vãn Thu được thì xả lên anh. Cơn giận này không trút ra thì cô không bình thường lại được.
Một mình cô mở mắt không ngủ đến tận hừng đông hôm sau. Căn nhà thật vắng vẻ, rõ ràng chỉ bớt một người thôi mà như dọn sạch hết cả căn nhà đi luôn vậy.
Cô ngồi ở bàn xé bánh mì ăn, nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa bên ngoài. Cô đi ra gần cửa sổ, nhìn thấy Đồ Minh ngồi ở bên dưới trò chuyện với mấy đứa nhóc. Thỉnh thoảng anh ngửa đầu lên nhìn cửa sổ nhà Lư Mễ, cô rụt đầu về. Cô vẫn chưa bớt giận, nhưng vì Đồ Minh ở bên dưới nên tâm trạng cô khá hơn đôi chút.
[Anh làm gì thế? Canh chừng em đấy à?] Lư Mễ hỏi anh.
[Không được chạy mô tô.] Đồ Minh nói: [Em có thể tức giận, cũng có thể không nói chuyện với anh nhưng chuyện gì đã nói rồi thì không được đổi ý. Em mà chạy mô tô một mình nữa là anh giận đấy.]
[Không cần anh xen vào. Anh chỉ biết quản chế em thôi, anh thử quản chế người khác đi!] Lư Mễ tức quá trời tức: [Anh chỉ biết chọn quà hồng mềm, anh ăn sạch em rồi nên thấy em dễ đối phó chứ gì.]
[Em cho anh biết, em thích ăn sạch ai thì em ăn, sau này em không chiều theo anh nữa đâu!]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play