Lư Mễ nói xong thì phì cười, thấy mặt Đồ Minh đỏ bừng, cô cười ra cả tiếng gà gáy. Tiếng gà gáy này không quan trọng, Đồ Minh cũng không kiềm chế nổi nữa, bật cười theo cô.
Cả hai cười đủ thì cô được Đồ Minh kéo vào lòng.
Đột nhiên anh rất nghiêm túc: “Chúc em sinh nhật ba mươi tuổi vui vẻ, quý cô Lư Mễ. Hi vọng khi em bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, thậm chí một trăm tuổi, anh đều có thể tự tay nấu một bàn thức ăn mà em thích cho em, tự tay làm bánh kem cho em.”
Lư Mễ gật đầu: “Được, đồ ăn không ngon em cũng bảo ngon, bánh kem xấu em cũng bảo đẹp. Có tặng túi hay không không quan trọng, quan trọng là anh sắp thừa kế được tay nghề nấu ăn của bố em rồi.”
“Nói chung là cảm ơn anh nhé.”
Lư Mễ cũng rất biết ơn bố mẹ mình. Hôm đó về nhà cô nói tới mức đó rồi, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra ý của cô, nhưng bố mẹ cô không nói gì, nên đối xử với Đồ Minh thế nào thì vẫn như thế. Như lời bà nội nói thì là người nhà họ Lư không ưa vạch khuyết điểm của người khác thẳng mặt. Đã là người thì ắt sẽ có chỗ khó xử, thông cảm cho nhau, sống tạm qua ngày thôi. Đó là sự sáng suốt do cơm trộn nước tương tổng kết ra.
Cũng vào hôm đó, Lư Mễ nhận được một tin nhắn: [Gửi Lư Mễ của em, Đào Đào mãi mãi yêu chị.]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT