“Không thể nói như thế được, chỉ có thể coi là mỗi người có một cách sống riêng. Ngài nói ngài không phải người sống vật vờ qua ngày nhưng ngài cũng đâu có cống hiến lớn lao gì cho đất nước đúng không? Nói cách khác là liều cái mạng già để kiếm tiền, nhưng tôi có tiền mà…” Lư Mễ không phục, tranh luận với Đồ Minh: “Ngài muốn gò ép nhân viên của mình vào khuôn khổ, nhưng thợ mộc chạm khắc ra con gà mà có cái lông nào giống cái lông nào đâu!”

Cô nói năng rõ ràng mạch lạc, Đồ Minh gật đầu: “Cô nói đúng.”

“Rồi sao?”

“Sau này không được đi muộn, không được về sớm, thái độ nghiêm túc hơn.” Đồ Minh cười với cô, mở cửa xe rồi đi mất.

Rồi xong, uổng công nói.

Sáng thứ Bảy, Lư Mễ bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô dụi mắt đi ra mở cửa thì thấy bác Hai và bà Lưu đẩy xe đẩy đến.

“Vẫn ngủ nướng à? Mặt trời chiếu đến mông rồi đấy!” Bác Hai hơn bảy mươi tuổi rồi, bị lãng tai, nói chuyện rất to tiếng. Câu nói ấy làm Lư Mễ tỉnh táo lại hẳn.

“Đi chợ sáng ạ? Chờ cháu với!”

Lư Mễ vào phòng vệ sinh lau mặt, đánh răng thật nhanh, mặc một cái áo phông rộng, buộc tóc lên rồi ra ngoài. Cả quá trình chỉ mất chưa tới hai phút, vô cùng nhanh nhẹn.

Lúc xuống dưới lầu, bà Lưu khen ngợi Lư Mễ không ngớt miệng: “Phải nói Lư Mễ của chúng ta ấy à, chưa bao giờ để người khác phải đợi, còn nhiệt tình nữa. Tìm đâu ra cô gái tốt như thế chứ?”

“Đúng ạ! Cả thế giới này chỉ có một người như thế thôi!” Lư Mễ hếch mặt lên, rất kiêu ngạo.

Lư Mễ lên xe, nhìn hai ông bà thắt dây an toàn xong mới nói với họ: “Cháu giẫm chân ga một phát thôi là đến nơi, hai vị ngồi chắc vào nha!” Con cái của các ông bà cụ không ở đây, thỉnh thoảng muốn đi chợ sáng mà chen chúc xe bus công cộng thì không tiện, nên Lư Mễ đã xung phong nhận việc đưa bọn họ đi. Dù sao cô sống một mình cũng cần mua thức ăn nấu cơm.

Cứ hai, ba tuần bọn họ lại đi chợ sáng một lần, ăn một bát mì thịt bò, mua thêm ít cá, thịt, trứng, bao giờ cảm xúc dâng trào muốn tự nấu một bữa sẽ không đến nỗi trong nhà chẳng có gì.

“Hôm nay cháu qua nhà bác ăn cơm, bác làm thịt bò kho, dưa chuột đập, lạc rang.” Bác Hai sống một mình nên muốn có người cho náo nhiệt, rất thích rủ mọi người tới nhà mình chơi.

“Cháu không qua đâu! Cháu qua đó bác lại bảo cháu dạy hư chim của bác!”

Bác Hai nuôi chim chỉ để nghe thấy tiếng động. Lúc xách lồng chim đi dạo phố, ông ấy mà bắt gặp con chim nào đó hót linh tinh là quay người đi về luôn. Ông ấy nuôi một con chim Sáo, biết nói rất nhiều từ, có lúc dẫn nó ra ngoài, nó còn có thể chào người ta thay ông ấy: chào nhé, ăn chưa, đi đâu đấy? Bác Hai chỉ có con chim đấy thôi, Lư Mễ tới nhà ông ấy ăn cơm mấy lần, bác Hai nấu cơm trong bếp, cô chọc chim trong phòng khách. Có một lần lúc đang ăn cơm, cả căn nhà đều rất vui vẻ tưng bừng, con chim Sáo bỗng thốt ra một câu: “Ông nội mi!”

Mọi người đều ngạc nhiên, che miệng lại, chỉ có Lư Mễ cười khanh khách: “Bác Hai ơi, sau này chim Sáo của bác có thể chửi người khác giúp bác rồi!” Bác Hai cầm đũa gõ đầu Lư Mễ: “Cháu không dạy nó lời hay! Chim mà hót bậy bạ là coi như vứt rồi!”

Từ vụ đó, mỗi lần bác Hai mời Lư Mễ tới nhà ăn cơm, Lư Mễ đều không dám đi. Nhưng Lư Mễ không hiểu lắm, tại sao chim hót bậy bạ lại coi như vứt đi? Con người có thể tức giận chửi bậy mấy câu mà chim thì không thể à?

“Không sao đâu, tới nhà bác ăn cơm đi, gần đây bác dạy chim Sáo chửi câu khác rồi.”

“Chửi gì?”

Bà Lưu biết cái này nên góp lời: “Đồ chó!”

Lư Mễ phì cười, cánh tay run rẩy. Bà Lưu vươn lên từ hàng ghế sau vỗ vai cô: “Bà tướng à, đừng cười nữa, lái xe cho cẩn thận.”

Chợ sáng đông nghịt người, Lư Mễ để hai ông bà đi vào trước, cô tìm chỗ đỗ xe. Cạnh chiếc xe màu đen ở bên tay trái có một chỗ trống, cô bèn đánh tay lái, nhanh chóng chui vào đó.

Wrangler màu đỏ rất nổi bật. Cô mặc áo phông, quần bò ngắn nhảy xuống khỏi xe, toàn thân toát ra vẻ mạnh mẽ nhanh nhẹn. Đôi chân trắng như tuyết sáng chói dưới ánh mặt trời, hình ảnh ấy rất đẹp nhưng trông cô gái lại không dễ chọc tẹo nào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đồ Minh vừa cởi dây an toàn vừa nghe Dịch Vãn Thu ở bên cạnh nói: “Đỗ sát quá rồi, chúng ta không xuống xe được, phải gọi cho chủ xe thôi.”

“Chưa thấy ai đỗ xe thế này bao giờ.” Đồ Yến Lương ngồi cạnh nói.

Đồ Minh đưa bố mẹ tới chợ sáng mua thịt. Lúc Lư Mễ lái xe tới, anh nhìn thấy xe cô nên mới lề mề không bước xuống để tránh chạm mặt. Anh không muốn gặp mặt cô ngoài nơi làm việc, không chỉ với cô mà người khác cũng thế.

Nghe bố mẹ nói vậy, anh bèn xuống xe xem thử, quả nhiên là cô. Lư Mễ đỗ xe hơi thiếu văn hóa, anh lấy điện thoại ra gọi.

Lư Mễ thấy Đồ Minh gọi cho mình thì nghĩ thầm rằng đừng mơ bắt trói tôi lên con thuyền tăng ca vào ngày cuối tuần. Cô nhét điện thoại vào túi xách, không nghe, sau đó chạy nhanh tới tiệm mì An Huy tìm ông Hai và bà Lưu. Cô vừa ngồi xuống thì có một bàn tay đẹp vươn tới, ngón tay gõ hai lần lên mặt bàn.

Lư Mễ ngẩng đầu thì thấy Đồ Minh, sửng sốt: “Ngài cũng đi dạo chợ sáng sao?”

“Làm phiền cô đỗ xe dịch ra một chút.”

Ông Hai nhìn Lư Mễ: “Đỗ xe không chừa lối đi cho người ta à?”

“Xe bên cạnh không có ai mà!” Lư Mễ đáp.

“Cô ngẫm lại thử đi?” Đồ Minh nhắc cô suy nghĩ lại, xe anh dán phim cách nhiệt, liệu có phải cô không nhìn kỹ không?

“Tôi với ngài đi xem!”

Lư Mễ đứng lên đi ra ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thế này thì trùng hợp quá rồi đấy? Tôi đỗ bên cạnh xe ngài luôn hả? Ngài cũng đi chợ sáng à?”

Đồ Minh không ngắt lời cô, chờ cô im lặng mới nói: “Sao cô không nhận điện thoại của tôi? Vì cô cảm thấy có thể là cuộc gọi công việc nên không nghe hả? Cô thấy hành vi của cô có đúng không?”

“Ngài gọi điện thoại cho tôi á?” Lư Mễ định giả ngu.

“Tôi tận mắt nhìn thấy cô cất điện thoại vào túi xách.”

Lư Mễ bị bắt quả tang, cười khì một tiếng, sau đó mở cửa xe ra rồi bước lên một cách dứt khoát. Cô cho xe khỏi bãi đỗ rồi lái vào lại. Lúc xuống xe, cô thấy cửa xe của Đồ Minh được mở ra, hai người già đi xuống. Hai người họ mặc quần áo sạch sẽ tươm tất, bác gái thì đầu điểm bạc, phong thái rất đỉnh. Bà nhìn thấy Lư Mễ thì gật đầu với cô, không trách cô đỗ xe không hẳn hoi.

Nhưng Lư Mễ là người lịch sự, có văn hóa, sai chính là sai. Cô đi tới xin lỗi bọn họ: “Cô, chú, cháu xin lỗi hai cô chú. Cháu đỗ xe mà có mắt như mù, không nhìn thấy trong xe có người. Mà kể cả không có người, cháu chỗ xe như vậy cũng không đúng, cháu xin lỗi ạ.” Thái độ chân thành, câu nào câu nấy đều thật lòng thật dạ.

Đồ Minh đứng một bên nhìn cô cúi người, thay đổi sự ngang bướng và ương ngạnh thường ngày, coi như biết co biết duỗi, biết nói lý lẽ. Anh cảm thấy hẳn là cô vẫn cứu được.

Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương bị Lư Mễ chọc cho bật cười: “Không sao, người trẻ tuổi mà, động tác nhanh khó suy xét chu đáo được. Không vấn đề gì đâu.”

“Cháu cảm ơn cô chú đã thông cảm ạ.” Lư Mễ dẻo mồm: “Cháu không làm phiền cô chú và Will đi chợ sáng nữa!”

Dịch Vãn Thu nhìn bóng lưng Lư Mễ đi xa, hỏi Đồ Minh: “Đồng nghiệp của con à?”

“Vâng.”

“Cấp dưới hả?”

“Vâng.”

Bà à một tiếng, dường như đã hiểu tại sao cô gái ấy lại khách sáo như thế, hơn phân nửa là vì Đồ Minh đây mà.

Lư Mễ quay lại ăn mì rồi theo hai ông bà cụ mua thịt. Bác Hai mua miếng bắp bò, Lư Mễ cũng mua theo nhưng quy định là của ai người đấy trả. Bác Hai không phải hạng người chiếm hời của người khác.

“Có biết làm không?” Bác Hai hỏi.

“Có gì mà không biết chứ ạ, nấu không ngon thôi chứ chẳng dở được đâu! Bố cháu từng làm đầu bếp đấy.” Hồi còn trẻ Lư Quốc Khánh từng làm việc ở bếp ăn của đơn vị mấy năm, cũng được tính là đầu bếp bán chuyên, món gì cũng nấu được. Đôi lúc nổi hứng lên, Lư Mễ sẽ bảo ông ấy dạy cô làm mấy món.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bố cháu nấu ăn chỉ có thế này.” Bác Hai giơ ngón cái lên. Lư Mễ cười hì hì, nghe thấy có người hỏi giá cả, quay đầu lại thì thấy một quý bà tóc điểm bạc.

Phía sau là chồng và con trai của bà.

Trông hai người đàn ông có vẻ ngoài việc xách đồ ra thì chẳng được ích lợi gì, chỉ đứng đó yên lặng đợi. Đồ Minh nhìn thấy biểu cảm “xấu xa” trên mặt Lư Mễ thì cố ý nghiêm mặt nói: “Tôi chưa nhận được báo cáo tuần của cô.”

Lư Mễ lùi về sau mấy mấy bước, dịch tới trước mặt anh, định nói lý lẽ với anh: “Không phải khi dự án tới giai đoạn tiến triển quan trọng mới cần làm sao?”

“Dự án của cô không có tiến triển gì à? Đổi cho người khác nhé?”

“Đừng mà, đừng mà. Tôi làm, tôi sẽ làm.” Lư Mễ giơ tay làm tư thế đầu hàng: “Will ơi tôi sai rồi, sau này dù vào cuối tuần, nếu tôi nhìn thấy điện thoại của ngài chắc chắn tôi vẫn sẽ nhận.” Thấy Đồ Minh vẫn chưa giãn mặt ra, cô bổ sung thêm: “Tôi mà bị nhỡ cuộc gọi nào thì chắc chắn sẽ gọi lại.” Lư Mễ đối phó một cách nghiêm túc.

“Ừ. Chờ báo cáo tuần của cô.”

Đồ Yến Lương quay đầu lại nhìn cấp dưới hài hước của Đồ Minh. Cô gái đang xách mấy cân thịt bắp bò, trừng mắt nhìn Đồ Minh, vẻ mặt cực kỳ không phục. Đồ Yến Lương từng dạy dỗ biết bao học sinh, liếc mắt cái là biết cô nhân viên cấp dưới này đánh chết cái nết không chừa.

Lư Mễ lật mặt nhanh, thấy Đồ Yến Lương đang nhìn mình thì lễ phép cười với ông, sau đó kéo ông Hai và bà Lưu đi khỏi.

Lúc ra về, cô thấy bố mẹ Đồ Minh đang đi tới từ đằng xa thì giẫm ga đi mất, hệt như trốn ma.

Đồ Minh thấy chiếc Wrangler của Lư Mễ phóng nhanh qua, đúng là người nào xe nấy.

Lư Mễ quay đầu cái là quên luôn chuyện bị sếp giục báo cáo tuần ở chợ sáng. Vừa về đến nhà cô lao vào bếp làm thịt kho tương ngay, tới chiều thì thay bộ đồ thể thao bó sát, cưỡi mô tô chạy lên núi. Lần này cô không đi cùng đoàn xe, cũng không định ăn cơm bên ngoài, chỉ muốn lên núi hóng gió thôi.

Cô chạy xe lên Bạch Dương Câu, ít người ít xe, một mình dừng lại bên dòng suối ở lưng chừng núi rồi mò cá chơi.

Trương Kình hỏi cô: “Sao em chạy lên núi không gọi anh?”

“Không phải hôm nay anh với bố mẹ anh tới nhà bà nội sao?”

“Chán quá, anh chạy xe lên tìm em.”

“Em cứ nghỉ một lát đi!” Bố mẹ Trương Kình không thích Lư Mễ, cảm thấy Lư Mễ bị gia đình chiều hư, tính cách quá tệ, còn bảo trông Lư Mễ không ngoan ngoãn, không phải người biết lo toan cho cuộc sống. Nhưng bọn họ khá chiều con trai, không quản thúc Trương Kình quá chặt, cũng tự biết bọn họ không quản được anh ta. Lư Mễ thu lưới, nói với anh ta: “Bố mẹ anh biết sẽ mắng anh đó. Em chơi thêm một lát rồi về, lần sau gặp!”

“Vậy cũng được.”

Lư Mễ ở trên núi tới sẩm tối, về đến nhà thì thấy Trương Kình gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh ta đi chơi với bạn, hỏi Lư Mễ có muốn đi cùng không. Lư Mễ đã đồng ý tới nhà bác Hai ăn chùa nên cô từ chối Trương Kình một cách cách quả quyết. Cô xách theo hai chai Ngưu Nhị sau đó ra khỏi nhà.

Lúc này nhà bác Hai đã đón tiếp được mấy người bạn già rồi, chỉ có một mình Lư Mễ là người trẻ tuổi. Mọi người ngồi vây quanh một bàn nói cười vui vẻ. Đề tài trò chuyện toàn là chuyện tầm phào nhưng đều rất vui. Mấy người già tán gẫu về chuyện năm xưa, thỉnh thoảng chim Sáo của bác Hai hót một tiếng, Lư Mễ thấy rất thú vị. Nhắc tới chủ đề hay ho nào đó, cô nói với Lư Quốc Khánh: “Bác Hai bảo rồi đấy, bố từng nói sẽ đi dạo mười dặm sông với bác ấy!”

“Sau này đi! Gần đây hay bị chóng mặt lắm.”

“Bố bị làm sao? Lát nữa về con dẫn bố đi khám thử nhé?”

“Thôi khỏi, tối nay tụi bố còn phải ra ngoài chơi nữa.”

“Ông nội mi!” Đột nhiên con chim Sáo của bác Hai chửi đổng, mọi người đều ngẩn ra, bật cười giòn giã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play