Lư Mễ hỏi Đường Ngũ Nghĩa: “Có phải bảo cậu không nên chơi với tôi không?”
“Cứ mặc kệ bọn họ, em thích chơi với ai thì chơi, bọn họ không xen vào được. Chị có biết điều sung sướng nhất của người trưởng thành là gì không?” Đường Ngũ Nghĩa nháy mắt với cô: “Đó là chỉ cần bản thân vui vẻ, còn lại thì kệ mẹ nó.” Cậu ta nói xong thì nhún vai, đúng chuẩn một cậu ấm nhà giàu.
Đột nhiên Lư Mễ cảm thấy bọn họ như quay trở lại thời còn đi học, phụ huynh và giáo viên đều muốn chọn bạn bè thay bạn, nguyên tắc chọn bạn của họ rất giống nhau: Phải chơi cùng người ngoan ngoãn, học giỏi; tránh xa học sinh cá biệt.
Hồi còn đi học, Lư Mễ không phải học sinh ngoan, sau khi đi làm cũng không phải nhân viên tốt, hầu hết mọi người đều tôn trọng mà không dám thân thiết với cô. Nhưng đầu tiên là Thượng Chi Đào, cô ấy không quan tâm người hướng dẫn của mình là kiểu người thế nào trong mắt người khác, cứ vậy mà đối tốt với Lư Mễ, tin tưởng cô; sau đó là Đường Ngũ Nghĩa, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu ta đã ngồi chung trên một con thuyền với cô rồi.
Đường Ngũ Nghĩa thật sự không hề quan tâm tới ánh mắt của người khác. Lúc đi họp, cậu ta vẫn ngồi bên cạnh Lư Mễ, hai người ngồi hàng sau, kê ghế sát nhau, có cùng một tư thế khi ngẩng đầu lên nhìn PPT. Có lúc nghe thấy người khác nói gì đó, bọn họ nhìn nhau cười như có sự hiểu ngầm kỳ lạ.
[Hai người không yêu nhau thật đó chứ?] Daisy gửi tin nhắn cho Lư Mễ: [Tôi thấy hai người là lạ à nha.]
[Không được à?] Lư Mễ hỏi ngược lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play