Thấy vẻ mặt Bạch Thanh Hạ vẫn còn ngơ ngác, Lục Viễn Thu ngồi trên bậc thềm kiên nhẫn giải thích: "Trong tập cuối cùng của Ultraman Tiga, cậu ấy đánh không lại quái vật, nên toàn bộ trẻ em trên thế giới đã trao ánh sáng của mình cho cậu ấy, tớ hiểu ánh sáng ở đây là hy vọng và dũng khí."
"Sau đó Tiga liền đánh thắng."
Cô gái dường như nhớ ra điều gì đó, ôm lấy hai ống chân, chậm rãi mở lời với anh: "Giống như mặt trời, đem ánh sáng của mình chia sẻ cho mặt trăng, nên mặt trăng cũng có thể phát sáng."
"Không hổ là học bá, chuyện này mà cũng có thể liên tưởng tới kiến thức địa lý... Nhưng mà câu này hình như tớ mới nghe cậu nói gần đây thì phải, hôm nào ấy nhỉ?"
Lục Viễn Thu ngửa đầu ra sau, cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ nổi.
Bạch Thanh Hạ cúi đầu nhìn chiếc mặt nạ Ultraman trên đầu gối, khẽ mím môi cười, dù cô nhớ rõ nhưng không hề nhắc nhở.
Thiếu niên luôn dễ quên những chuyện vặt vãnh, có lẽ vì trong đầu anh chứa cả bầu trời và biển rộng, nhưng không sao cả, những chuyện nhỏ nhặt này cô nhớ là được, bởi vì trong lòng cô, Lục Viễn Thu ở một mức độ nào đó chính là bầu trời và biển rộng của cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play