Tống Huyên Huyên phải không?!
Chính là cái hồi bé cứ thấy ông đây là xông vào hôn lấy hôn để đúng không?!
Lục Viễn Thu nhớ hồi bé cô ta rất hay bị sổ mũi, mỗi lần hôn đều quệt cả đống nước mũi lên mặt anh.
Lúc đó anh phát phiền c.h.ế.t đi được, trốn kiểu gì cũng không thoát, Lục Viễn Thu còn tìm mẹ khóc lóc mấy lần.
Giờ nhìn lại thì hết sổ mũi rồi, lớn lên xinh xắn đáng yêu hơn hồi bé nhiều, còn mặc cả tất trắng nữa chứ... Hắc hắc, tất trắng.
Tống Huyên Huyên lập tức ngồi xuống cạnh Lục Viễn Thu, kích động ngước mắt lên nhìn: "Anh Viễn Thu, em nhớ anh quá, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau..."
Lục Viễn Thu ngượng ngùng gật đầu: "Ừ, lâu lắm không gặp, anh suýt nữa không nhận ra em đấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT