Cậu vừa nghĩ như vậy, điện thoại di động lại vang lên.  
Chiếc điện thoại này là do mẹ nuôi Quách Nguyệt đưa cho cậu trước khi ra ngoài. Người có thể gọi tới chắc cũng chỉ có bà. Bình thường cậu không hay xem điện thoại, tiếng chuông bất ngờ vang lên khiến An Lê giật mình.  
Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, tiếng chuông chói tai vang vọng. Cậu vội vàng bắt máy.  
Bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ, có chút the thé, nghe có phần hống hách, nói bóng gió hỏi: "Tiểu Lê, dạo này con và Trần tổng thế nào rồi? Có nói chuyện được gì không? Sự nghiệp của ba con đang gặp khó khăn, có lẽ con cần nói chuyện với Trần tổng, nhờ cậu ấy nhẹ tay giúp đỡ."  
Lòng cậu chua xót, nhưng không nói ra được lời nào nặng nề. Cậu chỉ đáp rằng mấy ngày nay mình chưa gặp Trần Thừa Phong.  
"Thế thì sao được? Kết hôn rồi, con cũng đâu phải thiếu gia nhà giàu! Phải biết tận dụng mối quan hệ với đàn ông chứ!"  
Câu nói khiến An Lê cứng họng, cậu thậm chí không biết phải bắt đầu phản bác từ đâu. Ở An gia, từ bao giờ cậu từng là đại thiếu gia? Từ bao giờ từng được... sủng ái?  
Có lẽ từng có, khi An Khê còn chưa ra đời, khi cậu vẫn còn dưới năm tuổi. Nhưng khoảng thời gian đó quá xa xôi, cậu đã sớm không còn nhớ rõ. Có lẽ mẹ nuôi cậu đã từng đối xử tốt với cậu.  
Nhưng sau này, cậu trở thành cái bóng dưới chân An Khê, thường xuyên bị người khác giẫm đạp, phải quỳ gối trong nhà, đến mức đầu gối mài rách, ban đêm chỉ có thể lén lút khóc một mình.  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play