Bây giờ đang là tháng tư, thời tiết có hơi lạnh. Miêu Thiết Ngưu tập hợp toàn bộ thôn dân đến sở chỉ huy để thông báo quyết định của cấp trên.
"Hủy bỏ nhà ăn, vậy chúng tôi đi đâu ăn cơm bây giờ?" Ăn cơm tập thể như vậy cũng tốt, không cần phải tự nấu cơm, lượng thức ăn cũng đủ. Không còn nhà ăn này, ngay cả nồi nấu ăn cũng không có thì ăn cái gì bây giờ?
"Nếu như hủy bỏ nhà ăn, lương thực của đội chúng tôi được chia như thế nào?" Cũng có người đồng ý chia thức ăn, dù sao thì lương thực nằm trong tay vẫn làm người ta cảm thấy yên tâm hơn.
"Mọi người im lặng nghe tôi nói." Tiếng tăm của Miêu Thiết Ngưu hiện tại đã không giống như mấy năm trước, nhất là khi so với thôn Tam Thạch bên cạnh. Vốn dĩ thôn dân còn có chút lo lắng thấp thỏm liền bình tĩnh lại.
"Cấp trên thông báo xuống, ngoại trừ lương thực nộp lên trên, cũng như để đủ lúa giống và thức ăn cho gia súc, phần lương thực còn lại sẽ được chia cho từng nhà dựa trên số lượng người già trẻ lớn bé."
Cách này hoàn toàn là do bất đắc dĩ, bởi vì hiện tại khắp nơi đều thiếu lương thực, nhà ăn công xã không đủ sức hao tốn nhiều như vậy.
Bây giờ cũng không biết mỗi đội sản xuất có chống cự được đến lần thu hoạch tiếp theo hay không.
Chỉ còn cách hủy bỏ nhà ăn, chia lượng lương thực còn lại cho từng người. Không cần biết anh pha cơm với nước hay trộn thêm các loại rau dại, có thể chịu đựng được hay không đều dựa vào chính mình.
"Từ xế chiều ngày mai sau khi tan làm, tất cả mọi người tới đây lĩnh lương thực, mỗi nhà cử ra một người đại diện." Miêu Thiết Ngưu cảm thấy chia lương thực cũng tốt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT