Cố Tú thở dài. Cố Lệ thấy bối rối trong lòng, muốn nó gì đó nhưng lại bị Cố Tú ngăn cản.
"Bao nhiêu năm qua chúng ta có cuộc sống tốt như vậy đều nhờ vào bà nội. Dù bà luôn nói rằng mình là một bà lão bất công, nhưng ít ra mỗi lần trong nhà xảy chuyện ra chuyện gì, bà cũng chưa từng mặc kệ không lo.
Trong mấy năm nạn đói kia lẽ ra chúng ta đã không sống nổi. Ông bà nội đều đã lớn tuổi, ngoại trừ phần lương thực do đội phân chia thì chúng ta cũng sống sót nhờ phụ cấp của ông.
Nhưng số phụ cấp của ông trong mấy năm đó cũng chỉ còn phân nửa, chỉ đủ phần cho họ ăn, còn số lương thực chia cho chúng ta thật ra đều là khẩu phần của nhà chú ba."
Cố Tú không hề biết rằng nhà họ Cố đã sớm giấu rất nhiều lương thực, nên ân tình của ông bà nội cho lương thực mấy năm nạn đói kia cô nguyện luôn nhớ ơn cả đời.
Dù chú ba không nóng tính như bác cả, nhưng cũng không hề ngăn cản bà nội cho bọn họ đồ ăn. Không nói những chuyện khác, như lần này cô bị thương, cũng nhờ chú ba và anh họ chạy tới chạy lui ở bệnh viện. Những chuyện này Cố Tú luôn khắc ghi trong lòng
"Những năm qua dù chúng ta có một người mẹ như vậy, nhưng có rất ít người trong thôn chỉ trỏ. Tất cả đều nhờ có bà nội ở phía trước che chở, giúp chúng ta ngăn cản rất nhiều người không có ý tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT