Dư Dương mím môi, nước mắt chảy ra. Cậu vội vàng dùng mu bàn tay lau đi. Cậu không được khóc, bây giờ cậu chính là một đứa trẻ không có cha che chở. Cậu muốn tự mình đứng lên, cuối cũng sẽ có một ngày cậu tự mình đến trước mặt cha, nói với ông ấy rằng Dương Dương đã trở về.
Dư Dương nhìn vết thương trên mu bàn tay mình nghĩ hôm nay lén chạy đến nhà ga, lúc chưa bị mấy người kia bắt lại thì những lời người xa lạ kia nói đã làm cậu quyết định trong lòng.
Chỉ cần mấy năm thôi, cha, An An, Văn Tử, Vũ Tử, tuyệt đối đừng quên mình.
"Em nói Dư Dương bị mẹ cho người dẫn đi rồi!"
Trên mặt Cố Lệ hiện lên sự mừng rỡ, nhưng lập tức nhận ra không ổn nên bắt đầu tỏ vẻ khổ sở.
"Mẹ cậu ta thật sự rất quá đáng, vậy mà đem Dư Dương đến Kiềm Tây. Xa như vậy, sau này chúng ta có muốn gặp cũng không dễ dàng. An An, nếu sau này chú Cố có lái xe đi Kiềm Tây thì em nhớ nói chị biết nhé. Chị cũng muốn đi gặp Dư Dương, dù sau thì bọn mình cũng là bạn tốt."
Cố Lệ kéo tay Cố An An hâm mộ nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play