"Bây giờ các người mới tới, đã qua đợt chia lương thực năm ngoái. Phần ăn hiện tại là chi trước, sẽ trừ vào điểm công của mọi người sau này. Về sau cũng không được như vậy, cả đội phải tuân theo quy tắc. Có được ăn no hay không phải xem các cô cậu bỏ bao nhiêu công sức làm việc."
Miêu Thiết Ngưu vừa nói xong, sắc mặt của mấy thanh niên tri thức kia đều trở nên khó coi. Lời này có ý gì, không làm việc nghĩa là ông ta có thể đứng nhìn bọn họ chết đói?
"Từ Quyên, cô học ngành hộ lý đúng không, vây thì không cần xuống ruộng. Hãy đến trạm y tế đầu thôn làm trợ lý cho bác sĩ Vương."
Trạm y tế không có làm gì nhiều. Chỉ đến khi việc làm nông bận rộn mới có vài người đến xoa bóp giác hơi các kiểu. Hiện tại đang là lúc công việc đồng áng bận rộn, bác sĩ Vương vừa nghe trong số thanh niên tri thức có người học hộ lý bèn yêu cầu Miêu Thiết Ngưu cho người tới.
Đây chính là một công việc thoải mái, điểm công cũng được tính mười điểm. Mấy thanh niên trí thức khác đều nhìn Từ Quyên bằng ánh mắt hâm mộ. Bên cạnh đó cũng thầm trách bản thân sao trước đó không học một ngành nghề nào cho đàng hoàng.
Bản thân Từ Quyên lại không hề vui vẻ. Nếu phải đến một trạm y tế nhỏ xem bệnh cho một đám nông dân thì không bằng ở lại bệnh viện lớn trong thành phố. Tội gì phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này.
Mầm Thiết Ngưu không quan tâm ý nghĩ trong lòng bọn họ. Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa thì ông vội vàng đi lên huyện báo cáo công việc với cấp trên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT