“Anh nói anh xứng đáng là một người chồng, hay một người cha! Giờ lại lấy hai đứa nhỏ ra nói tôi, tôi nói cho anh biết tôi là vì hai đứa nhỏ mà mới chịu đựng không rời khỏi những kẻ khốn kiếp các người đó!
Tôi nhẫn nhịn mấy người lâu lắm rồi, cũng nhịn anh lâu lắm rồi. Nhưng tôi nhẫn nhịn đến giờ này tôi được cái gì, được cả người bệnh tật, đau thương thấu lòng! Tôi nói cho anh biết tôi không những muốn ly dị. Tôi còn muốn mang hai đứa bé đi!”
Tiếng cãi vã kịch liệt thu hút mấy người hàng xóm đến, những nhà trong khuôn viên đều nghe được rõ nhưng không ai vào được qua cánh cửa.
Họ đều biết nhà họ La ầm ĩ chuyện ly hôn, nhưng không ai biết nguyên nhân cụ thể, mỗi một người đều chạy đến ăn dưa.
La Hạo nháy mắt với mẹ La, để bà ta giả bộ đổ bệnh, bà ta che ngực: “Ai nha.”
“Tôi là tạo ra nghiệp gì, có phải muốn làm tôi tức chết mới vừa lòng hay không!”
“Để bà tức chết thì tốt hơn, bà là kẻ nhiều chuyện!” Phùng Phương Phỉ che chở Phùng Phương Đình, đưa tay sờ vào dao bếp trong túi xách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play