Bác nói đúng, còn sống còn hy vọng.” Ôn Nhiên trấn an bọn họ: “Sẽ không ảnh hưởng tới chuyện kết hôn nhưng mà sau này phải chú ý rất nhiều.”
Tuyết Hoa lắc đầu: “Em không kết hôn, em hay vọng con cháu sau này sẽ không mắc phải, dù chỉ một chút cũng không thể.”
“Tạm thời không nhắc tới chuyện này, chữa bệnh cho em quan trọng hớn.” Ôn Nhiên nói cực kì nghiêm túc: “Bệnh này không phải ngày một ngày hai, cũng không phải một hai ngày là có thể chữa khỏi, nhất là nghiêm trọng như em chữa khỏi không khác gì thay một lớp da, ít nhất cũng phải hai ba tháng.”
“Vậy thì ở chỗ bọn chú, ở đây vẫn còn nhiều chỗ.” Thẩm Triệu Đình sảng khoái nói: “Khi nào chữa xong rồi về.”
Dương Đại Phúc giật mình: “Cần tới hai ba tháng lận sao?”
“Ba, nếu không ba cứ về trước đi, con ở lại đây chữa bệnh.” Tuyết Hoa biết ba mình sợ chậm trễ vụ xuân, trong nhà chỉ có ba cô ấy với anh trai là lao động chính, nhà anh cả còn có ba đứa, không làm không đủ ăn.
Dương Đại Phúc rối rắm nói: “Thủ trưởng, bọn anh mang ân tình của chú, anh làm trâu làm ngựa cũng không trả hết, nếu lần này không phải bệnh của Tuyết Hoa không thể trị được ở chỗ khác, anh cũng không nhờ cậy tới chú, Tuyết Hoa đành nhờ chú!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT