Bác sĩ Trần dựa vào sự hiểu biết của mình về Cảnh Chính Nghiệp mà nói: “Tiểu Hứa thật thà, tôi đoán nếu cô tặng cho Tiểu Cảnh, cậu ấy cũng không nhận đâu.”
“Anh ấy không nhận cũng được, nhưng tôi không thể không tặng.” Hứa Phức Trân cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Ôn Nhiên cũng hiểu Hứa Phức Trân, cười nói: “Vậy chị và Ngưng Ngưng ngồi đây chờ anh ấy, một lát nữa anh ấy sẽ về.”
“Được.” Hứa Phức Trân vừa lúc nghỉ ngơi, liền dẫn theo cô bé ở đây chờ.
Hứa Hạc Ngưng ngồi không yên, cứ một lúc lại ra cửa xem.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Chính Nghiệp liền phấn khích hét lên: “Chú Cảnh về rồi.”
Hứa Phức Trân cầm đồ ra cửa, lúc Cảnh Chính Nghiệp còn chưa kịp phản ứng cô ấy đã nhét đồ vào tay anh ấy: “Bác sĩ Cảnh, chút quà nhỏ không đáng là bao, cảm ơn anh đã cứu con gái tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT