“Sao được chứ!” Mắt Nguyễn Linh cong cong như vầng trăng khuyết: “Cậu có đồ gì ngon cũng đều nghĩ đến mình, để mình ăn một mình thì mình nuốt trôi!”
“Được rồi, vậy mình nhận.” Ôn Nhiên lại hỏi: “Cậu có tin tức gì của Bảo Lỵ không?”
Nhắc đến Bảo Lỵ, Nguyễn Linh thở dài: “Bảo Lỵ này, đi cũng không nói một tiếng là về, mình nhớ cậu ấy quá.”
Ôn Nhiên cũng không có tin tức gì của Bảo Lỵ, tháng trước ba Bảo Lỵ đi công tác.
Mẹ cô ấy vốn đã làm việc ở nơi khác, như vậy thì càng khó dò hỏi tin tức của Bảo Lỵ hơn.
Hai người nói chuyện phiếm rất nhiều, cho đến khi Hạ Cận Ngôn đến đón Nguyễn Linh.
Hạ Cận Ngôn vào nhà trước tiên nhìn thấy đàn accordion, nhướng mày hỏi: “Đây là đàn accordion của Thẩm Nam Chinh sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play