Đi một vòng không thấy mẹ đâu, cũng không thấy Tống Kiến Thiết, đoán là bọn họ nhất định đã đi tìm lãnh đạo xin chứng nhận.

Mặc kệ bà Tống giận đến xanh mặt, xoay người ra cửa.

Túi đeo chéo màu xanh lá của cô còn chưa để xuống, đã đi thẳng đến văn phòng nhà xưởng.

Trong văn phòng, chủ nhiệm Phó và hai lãnh đạo khác đang tận tình khuyên bảo làm công tác tư tưởng cho Tống Kiến Thiết và Lục Mỹ Cầm.

“Con cũng lớn như vậy ly cái gì mà ly, đừng giận lão Tống nữa, hai người đóng cửa lại đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Lại nói, lão Tống chính là người hiền lành trong xưởng có thắp đèn đi tìm cũng không được, bỏ qua mà sống!”

“Hai người ở bên nhau cãi nhỏ cãi lớn là rất bình thường, không thể cứ động tí lại ly hôn, nhất thời xúc động không sao, ly hôn thật sẽ hối hận đó, nói ly nhiều cũng làm hỏng tình cảm!”

“Ly hôn lão Tống, cuộc sống sau này của hai mẹ con sẽ rất khó khăn, đừng lúc nào cũng nghiêm túc, hai người phải hỗ trợ lẫn nhau.”

“Con gái lớn như vậy, lại đẹp như vậy, cô nói xem trong xưởng ai không hâm mộ hai người, mau bỏ ý nghĩ ly hôn đi!”

“...”

“Các vị đừng khuyên nữa, tôi đã nhất định muốn ly hôn với ông ta!” Lục Mỹ Cầm càng kiên định hơn: “Ông ta đối với ai cũng tốt, là người hiền lành cũng không sai! Nhưng người hiền lành này lại luôn chọc giận tôi, ngày ngày hận không thể chọc tôi tức chết! Cũng cách lòng với tôi, còn sống tốt cái gì!”

“Là bà cả ngày ở không kiếm chuyện, tôi cũng đã nhường nhịn bà, nhưng lần nào mà bà không ra sức ầm ĩ, tôi đã nói gì hả, ly tốt, ly ai cũng giải thoát!” Không trúng tuyển chủ nhiệm phân xưởng thành cọng rơm cuối cùng khiến tâm trí Tống Kiến Thiết tan vỡ, dưới lời nói của Lục Mỹ Cầm kích thích khiến ông ta không giả bộ được nữa.

Lãnh đạo thay nhau khuyên, càng khiến ông ta canh cánh trong lòng chuyện không được chọn làm chủ nhiệm phân xưởng.

Mỗi người bọn họ đều là nhân tinh, giống như chủ nhiệm Phó, vì Tống Kiến Thiết không trúng tuyển mà phủ định chăm sóc đặc biệt của quản đốc đối với ông ta, ngoài mặt vẫn là giọng quan nghiêm chỉnh.

Thực tế thì sớm đã muốn viết chứng nhận, đuổi hai người bọn họ đi.

Chẳng qua là ngại hai trưởng khoa ở đây, không nên biểu hiện quá rõ.

Thái độ của Lục Mỹ Cầm rất kiên quyết, dù cho lãnh đạo khuyên bảo thế nào trước sau muốn ly hôn, Tống Kiến Thiết cảm giác tiền đồ của mình đã bị phá hủy, đổ lỗi lên người Lục Mỹ Cầm, cũng kiên quyết muốn ly hôn.

Ôn Nhiên chân trước vừa bước vào cửa nhà xưởng, chân sau quản đốc Ngụy cũng đến.

Quản đốc Ngụy thầm quan sát Ôn Nhiên một phen, thầm khen ánh mắt Thẩm Nam Chinh đúng là tốt.

Cao gần một mét bảy, lại gần vóc người hoàn mỹ, đúng là một móc treo quần áo.

Chỉ gương mặt trong veo như nước, làn da nõn nà, khí chất trong sáng điềm tĩnh này, cũng là số một số hai trong xưởng.

Chẳng trách Nam Chinh để ý như vậy.

Nếu thành với Nam Chinh mà nói, chính là một đôi trời đất tạo nên.

Chủ nhiệm Phó không hiểu được thái độ của quản đốc Ngụy, lập tức thả chân xuống, đặt thuốc xuống, đứng lên nói: “Quản đốc ông nhìn xem, hai người lão Tống bọn họ nhất quyết đòi ly hôn, chúng ta khuyên cũng không khuyên nổi.” 

Không đợi quản đốc mở miệng, Tống Kiến Thiết trước tiên giải thích: “Quản đốc, tôi không thể sống nổi, người vợ này ba ngày hai lần gây gổ với tôi, làm tôi cũng không có tâm tư làm việc.”

“Ông cho là tôi muốn gây gổ sao, tôi đâu có ăn no rửng mỡ!” Lục Mỹ Cầm cố ý lau nước mắt: “Ông ta thiên vị đến không giới hạn, mẹ chồng chê tôi không sinh được con trai, cũng cả ngày thấy tôi không vừa mắt, làm liên lụy con gái tôi cũng chịu khổ với tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play