“Mẹ, mẹ đừng hoảng. Trong thư viết sở dĩ ông ta bệnh liệt nửa người là bởi vì sau khi nhận được thư biết mẹ đã lập gia đình, còn biết con gả cho sĩ quan, đây mới là mấu chốt.” Ôn Nhiên bình tĩnh phân tích: “Mẹ nghĩ xem phong thư đó là ai viết! Không phải mẹ không phải con, cũng chỉ còn lại…”
Lục Mỹ Cầm thoáng cái đã nghĩ đến cô ta: “Hay lắm, Tống Ôn Hinh, mẹ còn tưởng rằng cô ta thành thật, không ngờ lại đang tìm cách khiến chúng ta khốn đốn!”
“Chưa chắc ai là người khốn đốn đâu!” Thẩm Nam Chinh không nhanh không chậm nói: “Thư là cô ta viết, người là do cô ta mà tức giận sinh bệnh, nên để cô ta đi hầu hạ!”
Ôn Nhiên lại bổ sung: “Đúng, để cô ta đi. Mẹ, đừng quên cô ta cũng là con gái ruột của ông ta!”
Lục Mỹ Cầm sao có thể quên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì làm cô ta khốn đốn đi.”
Bùi Học Nghĩa xoa xoa cằm nghĩ nghĩ: “Tôi cảm thấy chuyện này phía sau chắc là cũng có sự trợ giúp của Phó Quốc Bình. Phó Quốc Bình hiện tại sống thế nào, trong lòng chúng ta đều biết, ông ta từ chủ nhiệm biến thành công nhân tầng dưới chót, trong lòng làm gì dễ dàng chịu chấp nhận như vậy! Việc này nghĩ sâu xa hơn, nếu như Tống Kiến Thiết không bị bệnh liệt nửa người, thuận lợi đến xưởng may, vậy ông ta nhất định sẽ quậy một trận lớn! Đến lúc đó cho dù chúng ta chiếm lý, cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây rõ ràng là nhắm vào phía chúng ta!”
Thẩm Nam Chinh và Ôn Nhiên cũng đã nghĩ chuyện này, mới có thể tới quê nhà Tống Kiến Thiết đề phòng trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play