May thay sau khi ly hôn thì bà đã mang theo tất cả chăn bông đến đây nên không luyến tiếc chăn của nhà người ta, nếu không thì thật sự bà bị mù rồi.
Ngay khi bàn tay của bà chạm vào cánh cửa thì cửa mở ra. Hóa ra là khi bà còn chưa đến gần cửa thì Thẩm Nam Chinh đã nghe thấy tiếng động nên buông Ôn Nhiên ra rồi.
Hai người giả vờ thờ ơ và bước ra ngoài, Lục Mỹ Cầm hỏi.
“Hai đứa đi đâu thế?”
Ôn Nhiên giật mình đến thở không ra hơi.
“Con đưa Nam Chinh đến nhà xí công cộng, anh ấy không biết đường.”
“Ừm, đi đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play