Từ sau khi Tưởng Tiểu Hàm sinh non lần trước, đã ba năm không có thai, mà sau khi cháu tria thi đại học xong trở về thì vợ ông ta liền có thai, đây không phải do ông ta nghĩ nhiều.
Tưởng Tiểu Hàm cũng tham gia thi đại học lần này, hai người nhiều lần nhân cơ hội học tập mà tiếp xúc.
Khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía cô ta, “Đứa bé rốt cuộc là của ai?”
“Đương nhiên là của anh!” Tưởng Tiểu Hàm bất chấp sự ghét bỏ đối với lão đàn ông, ôm lấy cánh tay ông ta làm nũng, “Ông Võ, em năm nay em luôn gìn giữ khuôn phép với anh, anh không phải đang nghi ngờ em chứ?”
“Aiii, Tưởng Tiểu Hàm, cô thật lợi hại!” Vương Mẫn Chi ở một bên cuối cùng cũng biết sao Ôn Nhiên và Lục Tương lại quẹo sang hướng này, dựa theo suy nghĩ của các cô mà nói tiếp, “Lúc trước lấy kéo tự sát cũng phải vu oan đứa bé trong bụng lên đầu con trai của tôi, hiện tại muốn chỉ cần làm nũng một cái thì có thể giải quyết, có tiến bộ!”
“Bà đừng nói bừa, đó là do Lục Tuần nhà bà không chịu trách nhiệm.”
Đứa bé cũng đã mất rồi, Tưởng Tiểu Hàm nhìn thấy cô gái xa lại đứng bên cạnh Lục Tuần, cũng bắt đầu nói hươu nói vượn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play