Sáng hôm sau, Trần Tịch thức dậy, đến tiệm bánh gần bệnh viện mua một chiếc bánh sinh nhật và một hộp kẹo. Hôm nay là sinh nhật của An An, cô định sau khi tiêm xong vào buổi chiều, sẽ mang bánh và kẹo ra nghĩa trang ngoại ô thăm An An.

Cô đặt đồ lên tủ đầu giường trong phòng bệnh, rời khỏi phòng để đến phòng kiểm tra xếp hàng, chờ bác sĩ đến khám lại cho mình. Khi cô kiểm tra xong trở về phòng bệnh, bất ngờ phát hiện bánh và hộp kẹo trên tủ đã không cánh mà bay.

Trần Tịch ra ngoài tìm, thoáng nhìn thấy ở cầu thang cuối hành lang, Hướng Thông đang ôm hộp kẹo cô mua cùng vài đứa trẻ xung quanh đuổi nhau nghịch ngợm. Một cậu bé cướp lấy hộp kẹo từ tay cậu, cậu vừa hét đòi đối phương trả lại kẹo, vừa cố sức đuổi theo đối phương. Nhận thấy Hướng Thông bắt đầu thở hổn hển, Trần Tịch vội lao tới, lớn tiếng nhắc cậu đừng chạy nữa. Cô vừa đến cầu thang đã thấy Hướng Thông giật lại hộp kẹo từ tay cậu bé, rồi nhét kẹo vào miệng một cách cuống cuồng. Đột nhiên, cậu bé từ phía sau siết cổ Hướng Thông, sắc mặt cậu thay đổi, một viên kẹo mắc kẹt trong cổ họng.

“Hướng Thông!” 

Trần Tịch vội vàng lao đến giữ chặt cậu, ra sức vỗ vào lưng cậu: “Ho đi! Ho mạnh lên!”

“Thông Thông!” 

Một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện, phát điên đẩy mạnh Trần Tịch ngã xuống đất. Trần Tịch ngã ngồi dưới đất, sau đầu đập mạnh vào tường, cơn đau dữ dội lan tỏa, trước mắt cô tối sầm lại vì chóng mặt.

Tuy nhiên, người phụ nữ lại chẳng làm gì, chỉ lo lắng hỏi đi hỏi lại: “Sao vậy? Thông Thông?”

Chẳng làm gì cả, giống như mẹ của khi An An gặp chuyện năm đó.

Mắt Trần Tịch ngân ngấn nước, nghiến răng chịu đau đứng dậy, lao tới giữ chặt lưng Hướng Thông lần nữa, vừa vỗ vừa lớn tiếng nói: “Mau ho đi!”

“Cô tránh xa con tôi ra!” 

Móng tay người phụ nữ cào qua tay Trần Tịch, để lại những vết xước chói mắt. Nhưng Trần Tịch như không cảm thấy đau, vẫn giữ chặt Hướng Thông không buông, cuối cùng Hướng Thông nhổ được viên kẹo mắc trong cổ họng ra ngoài.

“Sao vậy?” 

Y tá nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, đi cùng với y tá còn có Lâm Kinh Dã.

Y tá hỏi người phụ nữ tình hình, người phụ nữ nói rằng là Trần Tịch đã cho Hướng Thông ăn thứ cô mua, khiến cậu bị nghẹn.

Ký ức bị kéo về vài năm trước, cảnh tượng trước mắt như tái hiện lại chuyện cũ. Khóe mắt Trần Tịch cay xè, khẽ kéo khóe môi, nở một nụ cười khổ sở bất đắc dĩ.

“Không phải vậy, mẹ cháu nói dối.” 

Hướng Thông nói: “Là cháu tự lấy đồ của chị Trần Tịch.”

“Có người siết cổ cháu khi cháu đang ăn kẹo, nên cháu mới bị nghẹn.”

“Là chị Trần Tịch đã cứu cháu.”

Trần Tịch sững sờ nhìn Hướng Thông trước mặt, mắt cô nhòe đi, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Rõ ràng vừa nãy khi bị vu oan, cô chẳng hề muốn khóc chút nào.

“Con nói bậy gì vậy!” 

Người phụ nữ gay gắt quát Hướng Thông, quay sang y tá nói: “Trẻ con nói không tính, tận mắt tôi thấy, chính cô ta đưa đồ cho con trai tôi ăn, làm nó bị nghẹn.”

Y tá lộ vẻ khó xử, Lâm Kinh Dã đột nhiên lên tiếng đề nghị bên cạnh: “Hay là xem lại camera giám sát?”

“Thôi.” 

Người phụ nữ nghe vậy, khóe môi run run, vội kéo tay Hướng Thông rời đi: “Tôi không so đo nữa.”

Trần Tịch theo sau y tá về phòng bệnh, khẽ đưa tay xoa sau gáy, bị ánh mắt nhạy bén của Lâm Kinh Dã phát hiện.

Cậu hỏi: “Đầu sao vậy?” 

Trần Tịch đáp: “Không sao, vừa nãy bị đẩy một cái, va phải tường thôi.” 

Y tá quay đầu hỏi cô: “Còn đau không? Nếu đau thì đưa em đi chụp phim nhé.” 

Trần Tịch lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Đó là mẹ kế của cậu bé, lúc nào cũng cái kiểu đó, như bị tâm thần vậy. Trước đây cũng hay vô cớ gây sự với bọn chị, em đừng để tâm.” 

Y tá dừng bước trước cửa phòng xử lý, nói: “Chị đi lấy thuốc, hai đứa về phòng bệnh trước đi.”

Lâm Kinh Dã bước bên cạnh Trần Tịch, vừa đi vừa hỏi cô: “Vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Hôm nay là sinh nhật em trai tôi, em trai tôi… đã mất rồi. Tôi mua bánh và kẹo định đi thăm em ấy, không ngờ lúc đi kiểm tra thì bị Hướng Thông lấy mất. Sau đó tôi ra cầu thang tìm em ấy, thì thấy em ấy bị kẹo mắc nghẹn.”

Lâm Kinh Dã khựng lại: “Tôi đi cùng cậu đến phòng bệnh của Hướng Thông lấy bánh được không?”

Trần Tịch ngẩn ra, định từ chối bảo rằng cô tự đi một mình là được, nhưng rồi nghĩ đến việc mẹ kế của Hướng Thông cũng ở đó, thế là không từ chối.

Hai người cùng đi đến cửa phòng bệnh, Lâm Kinh Dã tựa vào khung cửa đợi cô. Trần Tịch bước thẳng đến chiếc bàn trước giường lấy cái bánh, quay lại trước mặt Lâm Kinh Dã nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Đợi chút.” 

Lâm Kinh Dã nói xong, bất ngờ đứng thẳng dậy bước về phía mẹ kế của Hướng Thông. Trần Tịch chưa kịp phản ứng, ngơ ngác quay đầu, vô thức bước theo cậu.

“Cô nghĩ chuyện vừa nãy cứ thế là xong sao?” 

Cậu nhàn nhạt lên tiếng, nói với người phụ nữ.

Người phụ nữ cảnh giác nhìn cậu hỏi: “Ý cậu là sao?” 

“Không có ý gì, chỉ là cháu thấy, cô cần xin lỗi cậu ấy, chuyện này mới coi như xong.”

“Cô cần tôi xin lỗi cô sao?” 

Người phụ nữ lạnh lùng liếc Trần Tịch một cái, hỏi với vẻ khinh miệt.

Trần Tịch khựng lại, nhận ra ánh mắt Lâm Kinh Dã nhìn mình, trong lòng bỗng dâng lên chút tự tin, thẳng thắn đối diện với người phụ nữ, lớn tiếng nói: “Cần.”

Lâm Kinh Dã khoanh tay, khẽ cười.

Người phụ nữ miễn cưỡng xin lỗi cô: “Xin lỗi, tôi không nên đẩy cô, cũng không nên vu oan cho cô. Còn nữa, cảm ơn cô đã cứu Thông Thông.” 

“Chuyện này là lỗi của tôi. Hôm qua tôi hứa với Hướng Thông sẽ mua bánh cho em ấy ăn. Chắc nó tưởng đó là bánh tôi mua nên mới lấy bánh của cậu.” 

Trong phòng bệnh, sau khi y tá tiêm xong cho Trần Tịch, Lâm Kinh Dã giải thích với Trần Tịch.

Trần Tịch nói: “Không sao.” 

Anh hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của em trai đã mất của cậu sao?” 

“Ừ.”

“Vậy cậu tiêm có đi thăm em ấy không?”

Trần Tịch gật đầu, hỏi: “Cậu biết đường đến nghĩa trang ngoại ô không?”

“Biết.” 

Lâm Kinh Dã đáp: “Tôi đi cùng cậu nhé, sẵn tiện tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Chiều hôm đó, sau khi Trần Tịch truyền dịch xong, Lâm Kinh Dã cùng cô đến tiệm bánh mua lại một hộp kẹo. Họ bắt xe buýt đến nghĩa trang ngoại ô. Trần Tịch đứng trước bia mộ của An An, lấy giấy lau sạch bụi trên khay cúng, đặt trái cây mới vào rồi mở hộp bánh, lấy chiếc bánh đặt trước khay cúng. Sau đó, cô cẩn thận đếm số nến trong túi đựng, nhẹ nhàng cắm chúng lên bánh.

Từ xa, một cặp vợ chồng đến viếng mộ với vẻ mặt buồn bã, tiều tụy, cả hai ôm chặt lấy bia mộ trước mặt, khóc lóc thảm thiết đến khản cả giọng. Trần Tịch chợt nhớ đến những lần trước đây khi bà nội và Trần Chỉ Đình đến, họ cũng như vậy. Họ sẽ gào khóc hết sức, giọng điệu tuyệt vọng và tan nát, nói với An An rằng “chị mày có lỗi với mày” rồi ép cô quỳ xuống, dùng sức ấn đầu cô, bắt cô dập đầu xin lỗi An An, buộc cô phải khóc thật to. Không hiểu sao, họ càng ép cô khóc, cô càng không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Cũng như khi họ ra sức ấn đầu cô, bắt cô phải nói gì đó với An An, cô lại chẳng thốt nên lời. Lần này qua lần khác, cô dần hình thành thói quen, đến mức mỗi khi tự mình đến đây một mình cô cũng im lặng, cũng không thể khóc nổi.

Cô bất giác tự hỏi, giờ phút này Lâm Kinh Dã sẽ nghĩ gì về con người cô. Miệng thì nói muốn đến thăm em trai, nhưng đến nơi rồi lại chẳng nói với em một câu nào, cũng không rơi một giọt nước mắt.

Cô chợt nghĩ, lúc này đây, Lâm Kinh Dã sẽ nghĩ gì về con người cô. Mồm năm miệng mười nói đến thăm em trai, giờ đã đến nơi lại chẳng thèm nói với em trai một lời, cũng chẳng nhỏ nổi một giọt nước mắt.

Liệu cậu có giống họ, nghĩ rằng cô rất lạnh lùng, giả tạo.

Cổ họng Trần Tịch khẽ động, đột nhiên cô nảy sinh suy nghĩ muốn giải thích gì đó với cậu, nhưng rốt cuộc lại không biết bắt đầu từ đâu, lòng đầy cảm giác bất lực.

Đáng lẽ không nên để cậu đi cùng mình, cô thầm hối hận.

Mưa bất chợt rơi lất phất, Trần Tịch ngồi xổm trên mặt đất, thu dọn hết đám rác dính nước trước bia mộ, đứng dậy nói với Lâm Kinh Dã: “Tôi đi vứt rác chút.”

Lâm Kinh Dã ừ một tiếng.

Khi Trần Tịch vứt rác xong quay lại, cặp vợ chồng gần đó đã rời đi. Dưới bầu trời xám xanh, mưa phùn mịn như tơ, càng làm tăng thêm vẻ thê lương cho nghĩa trang trống trải tĩnh lặng. Từ xa, cô nhìn thấy Lâm Kinh Dã đang đứng trước bia mộ của An An, cúi mắt mỉm cười nói chuyện với em ấy. Cậu nói—

“Chúc mừng sinh nhật.”

“Còn nữa, chị em rất yêu em.”

Mũi Trần Tịch đột nhiên cay xè, nước mắt lập tức trào ra khỏi khóe mắt, làm mờ tầm nhìn của cô. Thấy Lâm Kinh Dã nghiêng đầu nhìn sang, cô vội dùng mu bàn tay lau mặt, giơ tay che mắt. Nước mắt chảy qua kẽ tay xuống lòng bàn tay, cô ra sức xoa khóe mắt, nặn ra một nụ cười lịch sự, cố nén nghẹn ngào trong giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đêm khuya, trong phòng bệnh đã tắt đèn, ánh trăng nghiêng nghiêng rọi xuống, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động.

Y tá gõ cửa phòng bệnh, đẩy cửa bước vào nói: “Lâm Kinh Dã, nhớ sáng mai làm nội soi dạ dày, nhịn ăn nhịn uống trước tám tiếng.”

“Vâng.” 

Lâm Kinh Dã nhắm mắt nằm, giọng nói nhuốm vẻ mệt mỏi.

“Cậu đau dạ dày à? Sao phải nội soi dạ dày vậy?” 

Sau khi y tá rời đi, Trần Tịch nằm trên giường xoay người hỏi cậu.

Lâm Kinh Dã trả lời một cách thờ ơ: “Gần đây ăn uống không đều, dạ dày hay đau, uống thuốc không đỡ, bác cả của tôi cứ bắt tôi đi kiểm tra.” 

Trần Tịch khuyên cậu: “Phải ăn uống đúng giờ nhé.” 

Lo cậu sẽ căng thẳng sợ hãi, cô chủ động lên tiếng an ủi: “Tôi nghe nói nội soi dạ dày không đau đâu, chỉ hơi buồn nôn thôi. Cậu đừng sợ.”

“Tùy thôi, dù sao chịu một chút là xong.” 

Lâm Kinh Dã lẩm bẩm, bất ngờ mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Còn cậu? Cậu có sợ không?”

“Tôi sao?”

Cậu hỏi: “Một mình đến đây khám bệnh, có sợ không?” 

Trần Tịch ngẩn ra, mi mắt vô thức ướt át.

Ngoài cậu ra, dường như vẫn chưa từng có ai hỏi cô câu này.

Chưa từng có ai hỏi, vì chưa từng có ai quan tâm.

Cô kìm nén cảm giác cay mũi, thành thật đáp: “Lúc mới đến thì hơi sợ.”

Nhưng có sợ cũng chẳng ích gì.

Sợ hãi, cũng vẫn chỉ có mình cô.

Lâm Kinh Dã tiếp tục hỏi: “Thế còn bây giờ? Còn sợ không?” 

Trần Tịch nhìn vào mắt cậu, lắc đầu nói: “Bây giờ không sợ nữa.”

Sau khi gặp cậu, tôi dần dần trở nên không còn sợ hãi. Vì dường như tôi cuối cùng cũng không còn một mình nữa.

Lâm Kinh Dã gối hai tay sau gáy, ngửa đầu nhìn trần nhà, giọng điệu thoải mái: “Thực ra lần đầu tiên tôi nhập viện một mình cũng rất sợ.

“Nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông, cuộc đời vốn là một trò chơi vượt ải chỉ một người đơn độc chiến đấu, mà bệnh tật chỉ là một trong những ải đó thôi.”

“Dù rằng, có lẽ với trò chơi cuộc đời của tôi, nó là ải khó vượt qua nhất.”

“Nhưng thế thì sao? Chỉ cần tôi có thể vượt qua từng ải trước mắt, điều đó chứng minh tôi vẫn đang thắng, và tôi vẫn có khả năng tiếp tục thắng trong tương lai.”

“Không biết có phải con người càng lạc quan thì càng may mắn không, nhưng tôi thật sự đủ may mắn, được gặp những người vô cùng tốt…” 

Chàng trai nói đến đây thì ngáp một cái, giọng dần trở nên mơ hồ, rồi chậm rãi im bặt.

Trong ánh sáng mờ ảo của đêm, Trần Tịch chớp mắt, lặng lẽ nhìn chàng trai đã chìm vào giấc ngủ trước mặt, lòng tràn đầy dịu dàng.

Lâm Kinh Dã, cậu biết không?

Cậu cũng là một người vô cùng tốt.

Được gặp gỡ và quen biết cậu ở đây cũng là một điều may mắn đủ lớn mà tôi từng gặp trong cuộc đời mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play