3.

Xác của phu quân ta bị vứt ở bãi tha ma.

Nghe nói phủ Vinh Vương chê chàng xui xẻo, nên đã vội vàng vứt vào bãi tha ma, ngay cả một cái chiếu cũng không có để bọc.

Phu quân đáng thương của ta, cứ thế mà phơi thây giữa đồng hoang.

Ban đêm, ta cầm đèn lồng, từng bước tiến vào bãi tha ma.

Khắp nơi là xác chết, cảnh tượng tan hoang tiêu điều.

Có những xác chết vẫn còn tươi mới, trợn trừng mắt, bộ dáng chết không được nhắm mắt. Có những cái xác đã lộ ra xương trắng, nhưng đều phát ra mùi hôi thối tanh tưởi hết sức khó ngửi.

Ta bịt miệng mũi, từng chút lật những xác chết này, máu đông đặc dính cả vào tay ta, ta cố gắng kiềm chế sự buồn nôn trong lòng, mất nửa canh giờ mới tìm thấy phu quân đáng thương của ta.

Mà ta tựa hồ có chút không nhận ra chàng. 

Trên mặt chàng có một vết thương rất dài, máu tươi đông lại trên mặt, không nhìn rõ khuôn mặt. Bên hông cũng bị chém một nhát, làm đỏ chiếc áo lót ta đã chuẩn bị cho chàng, vết thương chí mạng thì đâm vào vị trí nơi ngực.

Chết không nhắm mắt.

Ta thậm chí không thể nghĩ ra, tại sao Tam hoàng tử lại ra tay tàn nhẫn như vậy?

Rõ ràng... phu quân ta chỉ là một hộ viện bình thường mà thôi.

Chàng thậm chí còn không kịp rút đao bên hông ra, chỉ đứng ở góc sân, đã bị Tam hoàng tử giết chết tại chỗ.

Còn những lời hay ý đẹp về câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, đã lan truyền rầm rộ khắp thành Trường An.

Hắn nói: "Nếu Vinh Vương dám làm tổn thương Nguyệt Nhi một chút thôi, thì bản hoàng tử sẽ khiến toàn bộ phủ Vinh Vương chôn cùng!"

Có lẽ để tạo ra sự răn đe.

Nên Tam hoàng tử đã dùng thanh bảo kiếm ngự ban nhắm ngay vào phu quân ta.

Một nhát chém vào mặt.

Hai nhát chém vào hông.

Cuối cùng một nhát, đâm xuyên qua ngực của phu quân ta.

Phu quân hiền lành chất phác của ta, một đời của chàng liền vì vậy mà kết thúc một cách mờ mịt như thế.

Chỉ còn lại một mình ta.

Mọi người đều cảm thán về sự tích Tam hoàng tử anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không ai thương xót cho phu quân của ta.

Thế đạo này thật bất công.

4.

Ta vứt đi chiếc đèn lồng trong tay.

Ta đã phải cố gắng rất nhiều mới cõng được phu quân mình lên.

Chàng vốn là một người khỏe mạnh, ta cõng chàng đi ba bước thì phải dừng lại nghỉ ngơi.

Đi mãi cho đến tảng sáng, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên trên mặt ta, ta mới cõng được chàng đến sườn núi.

Ta thực sự không còn sức lực nữa.

Hai chân run rẩy, không thể di chuyển thêm một bước nào nữa.

Ta vốn định cõng chàng về nhà, nhưng con đường trên sườn núi quá dốc, ta không có cách nào mang chàng về.

Ta đã lấy tất cả số bạc trên người ra, cầu xin người qua đường giúp đỡ. Nhưng những người đó vừa nhìn thấy phu quân ta, đã hoảng sợ tới mức vội vàng lùi lại phía sau. 

Người lớn gan hơn một chút, thì lại có ý đồ xấu.

Họ không chỉ cướp bạc của ta, mà còn mắng phu quân ta.

Mắng chàng đã là một xác chết rồi, mà còn dọa tới bọn họ.

Nói phu quân ta là chó săn của Vinh Vương, đã ức hiếp Tam tiểu thư tôn quý của phủ Thừa tướng, nên dù có chết cũng xứng đáng.

"Chó săn thôi mà, đáng bị phơi thây giữa đồng hoang. Tam hoàng tử vẫn còn tốt bụng đấy, đáng lẽ phải đánh nát xương cốt của hắn."

"Chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân thôi."

"Hạ nhân không quan trọng gì, chết thì chết thôi."

Tất cả mọi người đều cho rằng chàng không quan trọng.

Nhưng chàng lại là phu quân ta, là người mà ta chân thành yêu thương, cũng là phu quân mà ta đã cả đời chờ đợi.

Chàng rất quan trọng.

Ta đã khóc cạn nước mắt, nhưng chỉ có thể dùng hai tay đào một cái hố đất.

Không còn cách nào khác.

Ta thực sự không có cách mang phu quân về nhà, chỉ có thể chôn chàng ở nơi chúng ta lần đầu gặp nhau.

Ta dùng tay đào đất, đôi tay vốn được chăm sóc cẩn thận để thêu thùa, giờ đây mười ngón tay máu me loang lổ, dính đầy bùn dất, xấu xí không thôi.

Những người đi qua nhưng lại sợ hãi, dường như không thể nhìn thêm nữa, đã cho ta cái cuốc trong tay bọn họ.

Ta quỳ xuống khấu tạ đại ân đại đức của bọn họ.

Sau đó, ta đã đào liên tục một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã đào được một cái hố lớn. Ta khó khăn đặt phu quân vào trong, có lẽ vì động tác mạnh quá, cổ tay áo chàng rơi ra một cây trâm.

Đó là một cây trâm bạc loại tốt.

Bên trong trâm có khắc chữ: Tặng thê tử Nhu Nương của ta.

Ta cầm cây trâm, lại khóc không thành tiếng.

Người phu quân ít nói này, luôn nhớ đến tiểu nương tử hay giận dỗi là ta. Nên thỉnh thoảng lại tặng ta những món quà nhỏ.

Cây trâm bạc mà vài ngày trước ta đã thuận miệng nhắc đến.

Giờ đây lại hiện ra trước mắt ta.

Cây trâm bạc này được làm rất tinh xảo, chắc chắn đã tốn không ít bạc. Nhưng chỉ cần ta muốn, chàng đều sẵn lòng cho ta.

Cố nén nước mắt, ta từng chút một lấp đất lên trên mặt phu quân.

Một đêm nữa trôi qua.

Cuối cùng ta cũng đã dựng xong mộ cho phu quân, bia mộ mà ta tự tay khắc chữ, tuy có chút xiêu vẹo, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên người nằm trong mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play