Editor: Moonliz
Cố Hành lái xe đưa Sở Tương đến cổng bệnh viện. Đã đến bệnh viện, Sở Tương có lý do để tách khỏi Cố Hành. Cố Hành không ép buộc thêm, anh đưa túi đựng đồ ngọt cho Sở Tương.
Khi Sở Tương xuống xe, đi lên bậc thang được vài bước, cô như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay lại chạy về phía anh, cúi người nói: "Anh Cố, lái xe cẩn thận nhé."
Cố Hành hơi sững người, sau giây lát, anh nói: "Ừ."
Cô đứng dưới ánh nắng, như được phủ một lớp ánh vàng, khi cong mày cười lên, ánh sáng trong mắt lấp lánh rực rỡ.
Sở Tương vẫy tay, nói một câu "tạm biệt", cô quay người bước lên bậc thang ở cổng bệnh viện, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Cố Hành ngồi trong xe, ngơ ngẩn một lúc lâu.
Trong mắt mọi người, anh là một người hoàn hảo đến mức không bao giờ mắc lỗi, bởi vì anh nghiêm túc đến mức đáng sợ, tự giác đến mức đáng sợ.
Khi mới có bằng lái xe, ba mẹ vẫn nhắc nhở một hai câu, nhưng dần dần, dù ba mẹ thấy anh lái xe, cũng quen với việc không nói thêm câu "lái xe cẩn thận", bởi vì trên thế giới này tuyệt đối không có ai tỉ mỉ hơn Cố Hành.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play