Editor: Moonliz
Dù đã là buổi tối, sân bay vẫn đông đúc người qua lại. Trong khi những hành khách khác đều vội vã rời đi, người đàn ông đứng lặng ở góc khuất bấy lâu lại trở nên vô cùng nổi bật.
Anh mặc vest chỉnh tề, dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp. Những người đi ngang qua không khỏi liếc nhìn anh một cái, nhưng khí chất lạnh lùng xa cách của anh khiến họ không dám nhìn quá lâu.
Trợ lý Doãn An vẫn luôn im lặng đứng phía sau người đàn ông. Anh ấy liếc nhìn bóng lưng sếp, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, không rõ vì sao sếp cứ đứng đó mãi mà chưa chịu đi.
Cuối cùng, người đàn ông cũng cử động.
Anh bước lên phía trước, chỉnh lại chậu cây ở góc khuất sang một bên một chút. Sau đó, anh lại nhìn sang chậu cây bên kia, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Đã thẳng hàng chưa?”
Trợ lý Doãn sực tỉnh, vội nhìn kỹ hai chậu cây rồi đáp: “Thẳng hàng rồi ạ.”
Người đàn ông lúc này mới hơi thả lỏng thần sắc. Anh xoay người, đi thẳng về phía cửa ra.
Trợ lý Doãn vội vàng theo sau, trong lòng thầm than phiền lần nữa về việc sếp mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Xe của họ đã chờ sẵn bên ngoài sân bay. Sau khi lên xe, trợ lý Doãn nói với tài xế: “Về nhà họ Cố.”
Sếp của anh ấy vừa trải qua một chuyến bay dài. Dù có là người sắt thì giờ cũng cần nghỉ ngơi.
Trợ lý Doãn liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau.
Dù đang ở trạng thái nào, sếp của anh ấy vẫn giữ phong thái ung dung, nghiêm chỉnh, trầm ổn. Sau một khoảng thời gian bận rộn, cuối cùng cũng về nước, nhưng anh vẫn không tựa lưng hoàn toàn vào ghế để thư giãn. Ngay cả khi nhắm mắt dưỡng thần, anh vẫn giữ tư thế ngay ngắn, không để ai tìm được tí khuyết điểm nào.
Đây chính là Cố Hành – con trưởng của nhà họ Cố, và cũng là người được ông cụ Cố dày công bồi dưỡng từ nhỏ để trở thành người thừa kế gia tộc.
Nói thật, ở bên cạnh một người luôn giữ mình nghiêm túc như vậy không phải là không có áp lực. Nhưng trợ lý Doãn đã làm việc bên Cố Hành nhiều năm, nên cũng quen với việc này. Anh ấy biết rõ, ngay cả khi Cố Hành nhắm mắt nghỉ ngơi thì thực chất đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo.
Theo thông lệ, mỗi lần Cố Hành về nước, trợ lý Doãn sẽ phải báo cáo những chuyện mới xảy ra trong nước cho anh.
Trợ lý Doãn mở ghi chú trên điện thoại, bắt đầu liệt kê: gần đây có chính sách nào mới, công ty nào vừa ký kết hợp đồng, và những lịch trình sắp tới cần hoàn thành.
Sau khi báo cáo xong chuyện kinh doanh, anh ấy chuyển sang chuyện gia đình.
“Trước đó cậu hai đua xe với bạn, suýt nữa thì gặp tai nạn. Ông cụ nói muốn đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của cậu hai, nhưng dường như bà chủ không đồng ý.”
Cố Giác – cậu hai của nhà họ Cố – là đứa con út được mẹ cưng chiều hết mực. Mỗi lần ông nội hay ba muốn dạy dỗ đứa con lêu lổng này, mẹ của anh đều ra sức bảo vệ.
Trợ lý Doãn lén nhìn Cố Hành.
Cố Hành không đáp lời, thậm chí không buồn mở mắt, dường như chuyện này không hề khiến anh để tâm.
Điều đó cũng dễ hiểu. Cố Hành quá rõ tính cách của Cố Giác, càng rõ hơn sự chiều chuộng quá mức của mẹ anh dành cho cậu con trai út này.
Trợ lý Doãn lướt xuống dưới ghi chú và nói: “Một tháng trước, cậu hai đã đính hôn với cô cả của nhà họ Sở. Tôi cũng đã thay mặt tổng giám đốc Cố để gửi quà.”
Cố Hành là một người cuồng công việc đúng nghĩa. Khi làm việc, anh không thích để chuyện gia đình làm phiền mình. Thậm chí, chuyện em trai anh đính hôn cũng chỉ được người nhà báo cho anh qua một tin nhắn mang tính tượng trưng.
Từ trước đến nay, những chuyện xã giao như vậy đều do trợ lý Doãn phụ trách. Vì thế đương nhiên món quà mừng đính hôn cũng được gửi dưới danh nghĩa của Cố Hành.
Về việc Cố Giác đính hôn với cô cả nhà họ Sở, Cố Hành không hề cảm thấy bất ngờ. Từ lâu, ba mẹ anh đã đề cập đến chuyện này, mong muốn cô gái đó trở thành vợ của Cố Giác. Với tính cách nổi loạn của em trai, họ cho rằng kết hôn sớm có thể giúp anh ta ổn định hơn.
Cố Hành không đưa ra ý kiến gì.
Trợ lý Doãn tiếp tục báo cáo, và khi họ sắp về đến nhà họ Cố, anh ấy bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại. Sắc mặt anh ấy thay đổi, quay đầu nói: “Tổng giám đốc Cố, cậu hai vừa bị cảnh sát bắt vào đồn.”
Cố Hành khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Tại phòng chờ của đồn cảnh sát.
Một nữ cảnh sát trẻ đưa cho cô gái đang ngồi trên ghế một cốc trà nóng.
Cô gái nhận lấy, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
"Đừng khách sáo." Nữ cảnh sát nói, giọng đầy căm phẫn: “Đừng lo, trong quán bar có camera giám sát. Cô là người bị hại, đã có bằng chứng, pháp luật nhất định sẽ trừng phạt anh ta.”
Cô gái yếu ớt đáp một tiếng "Vâng".
Cô rất đẹp, đôi mắt trong trẻo như dòng suối mùa xuân, giờ đây lại phủ một màn sương mờ, tựa như chỉ cần chớp mắt là nước mắt sẽ lăn dài. Sự bất an của cô càng khiến cô thêm phần mong manh, yếu đuối. Đến mức không chỉ đàn ông, mà ngay cả phụ nữ khi nhìn cô cũng cảm thấy cô thật xinh đẹp động lòng người.
Nữ cảnh sát tiếp tục dặn dò, giọng ân cần: “Cô gái à, bây giờ xã hội đầy rẫy kẻ xấu. Cô xinh đẹp như vậy, sau này đừng đến mấy chỗ như quán bar nữa, ai mà biết được có gã đàn ông nào uống say rồi cố tình bắt nạt cô không.”
Sở Tương ngoan ngoãn đáp lời. Nhìn nữ cảnh sát nhiệt tình như vậy, cô cũng thấy hơi ngại khi phải tiếp tục giả vờ yếu đuối. Mãi đến khi có người gọi nữ cảnh sát đi, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cố Giác bị thương ở đầu vì bị đập chai rượu. Sau khi được đưa đến bệnh viện xử lý vết thương, anh ta lại bị cảnh sát đưa trở lại đồn.
Đương nhiên Cố Giác không chịu thừa nhận rằng mình cố tình quấy rối. Nhưng camera giám sát trong quán bar đã ghi lại tất cả. Sở Tương muốn rời đi, nhưng anh ta lại sai bạn bè chặn cô, sau đó còn nắm tay cô, ép cô uống hết rượu trên bàn.
Để thoát thân, trong lúc hoảng loạn Sở Tương đã cầm chai rượu đập vào anh ta. Sau khi làm xong, cô lập tức gọi cảnh sát.
Một cô gái trẻ run rẩy cầm điện thoại, khóc nức nở vì sợ hãi khi vừa đánh người – trông thật đáng thương.
Trong khi đó, Cố Giác và đám bạn ăn chơi của anh ta lại hoàn toàn giống như một nhóm lưu manh hung hãn!
Bị giam trong phòng thẩm vấn, dù là một kẻ bất trị nhưng Cố Giác chưa bao giờ có ý định quấy rối phụ nữ. Bực bội vì bị vu oan, anh ta nhếch môi nở nụ cười ngông cuồng, nói: “Các người có biết tôi là ai không?”
Viên cảnh sát thẩm vấn đập mạnh tay xuống bàn: "Cậu là ai thì có gì to tát? Cậu có biết chiến dịch quét sạch tội phạm và bảo vệ xã hội là gì không? Khai báo thành thật đi!"
Cố Giác giật mình run rẩy. Đầu anh ta còn quấn băng, và dưới ánh mắt chính trực nghiêm nghị của cảnh sát, vẻ ngông cuồng và phong độ của anh ta lập tức bị giảm đi mấy phần, trông vừa hài hước vừa chật vật. Anh ta đành phải giải thích: “Sở Tương là vị hôn thê của tôi.”
Viên cảnh sát chỉ vào người phụ nữ khác xuất hiện trong đoạn video giám sát: “Vậy còn người phụ nữ đi theo bên cạnh cậu thì sao?”
Cố Giác hơi khó chịu, đáp: “Bạn bè thôi.”
Dĩ nhiên, anh ta không thể nói rằng Tô Nhuyễn Nhuyễn là nhân tình trong hợp đồng của mình được.
Nhưng với những hành động thân mật giữa Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn trong đoạn video, hai viên cảnh sát thẩm vấn đã phần nào đoán ra mối quan hệ rối rắm giữa những người này. Rõ ràng, Cố Giác đính hôn với Sở Tương, nhưng vẫn cùng người phụ nữ khác vui chơi trong quán bar, thậm chí còn ép vị hôn thê uống rượu vì cô người tình.
Nhận lấy ánh mắt khinh bỉ từ hai viên cảnh sát chính trực, Cố Giác nghẹn lại, không biết nói gì để biện hộ. Anh ta giận đến mức đau đầu.
Ngược lại, Sở Tương đang cảm thấy rất thoải mái.
Cô ngồi trong phòng nghỉ, vừa đoán xem liệu nhà họ Cố sẽ cử ai đến "giải cứu" Cố Giác, vừa suy nghĩ cách đối phó sao cho vừa giữ được thể diện cho mọi người nhưng cũng không chịu thiệt thòi. Dĩ nhiên, cô chỉ muốn dạy cho Cố Giác một bài học, chứ không có ý định làm hai nhà Cố và Sở trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Ba mẹ Cố Giác đang đi du lịch, liệu có phải ông nội của anh ta sẽ đến không? Nếu là ông cụ, cô nghĩ mình nên dừng lại đúng lúc.
Sở Tương đã ngồi đợi rất lâu, điện thoại của cô cũng hết pin. Không còn việc gì để làm, cô chỉ có thể ngồi đó nhìn thời gian trôi qua. Lâu dần, cô cảm thấy buồn ngủ, cúi đầu dụi mắt mệt mỏi.
Thế nhưng, dáng vẻ này của cô trong mắt những người xung quanh lại toát lên sự yếu đuối đáng thương.
Những người xung quanh nhỏ giọng bàn tán:
“Nghe nói vị hôn phu của cô gái này ngoại tình đấy.”
“Hả? Cô ấy đẹp thế này mà vị hôn phu còn ngoại tình à?”
“Cô biết gì chứ? Người ta hay nói hoa nhà không thơm bằng hoa dại mà. Không chỉ thế đâu, nghe bảo cô ấy đến quán bar tìm vị hôn phu, vậy mà anh ta còn vì cô nhân tình mà ép cô ấy uống hết cả bàn rượu.”
“Cô gái nhỏ này nhìn còn trẻ quá, tội nghiệp thật đấy.”
“Nếu là tôi, tôi đã bỏ quách anh ta rồi, chứ không phải ngồi đây buồn bã thế này. Nhìn xem, lại sắp khóc nữa rồi kìa.”
Chẳng phải vậy sao? Đôi mắt của Sở Tương đã đỏ hoe.
Trợ lý Doãn khó xử nhìn về phía Cố Hành: “Tổng giám đốc Cố, phải làm sao bây giờ?”
Cố Hành đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi trên ghế. Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô giờ đây phảng phất nét mệt mỏi, khóe mắt ngấn lệ như muốn rơi nhưng chưa thể rơi. Dáng vẻ yếu đuối này như đang lặng lẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ánh mắt anh vẫn giữ sự bình tĩnh, không nói lời nào.
Thành thật mà nói, sau khi nghe những lời bàn tán, trợ lý Doãn cũng cảm thấy cậu hai nhà họ Cố đúng là một kẻ tồi tệ. Anh ấy đã từng xử lý vô số rắc rối của Cố Giác khi đi theo Cố Hành, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy gặp phải chuyện liên quan đến việc bắt nạt con gái.
Nếu dùng quyền lực của nhà họ Cố để chèn ép cô gái này, có vẻ như... cũng hơi quá đáng.
Là một người lao động chăm chỉ, trợ lý Doãn vẫn giữ được chút lương tâm của mình.
Sở Tương hơi nheo mắt, cô thực sự buồn ngủ. Vừa đưa tay lên che miệng định ngáp một cái, thì cảm nhận được một bóng người đổ xuống trước mặt.
Khi ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy một người đàn ông.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn, đứng thẳng tắp như ngọc, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm. Bộ âu phục đen cao cấp tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài, phác họa rõ ràng thân hình cân đối hoàn hảo của anh.
Anh toát lên khí chất của một người nghiêm khắc, cẩn trọng. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong được cài cúc kín đáo đến mức không để lộ một chút da thịt, như thể chỉ cần lộ ra một chút sẽ khiến người khác được lợi. Chính vì vậy, anh mang theo một khí chất cấm dục một cách vô cùng rõ ràng.
Thanh cao mà xa cách, trưởng thành và chững chạc.
Sở Tương chậm rãi chớp mắt, nơi khóe mắt hơi đỏ ngấn lệ, cuối cùng một giọt nước mắt long lanh rơi xuống.
Lông mày của Cố Hành khẽ nhíu lại.
Sở Tương còn không nhận ra rằng, giọt nước mắt do ngáp của cô rơi vào mắt người khác, lại trông giống như cô đang đau khổ vì tình. Cô nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, hạ tay xuống, giọng khàn khàn, hỏi: "Xin hỏi anh là ai?"
Trợ lý Doãn vội bước đến, đưa ra một tấm danh thiếp, nói: “Cô Sở, tôi là Doãn An. Đây là tổng giám đốc Cố, anh trai của cậu hai nhà họ Cố.”
Người đàn ông nói: “Tôi là Cố Hành.”
Sở Tương sực nhớ ra, Cố Hành chính là anh trai của Cố Giác.
Cô và Cố Giác lớn lên cùng nhau, thường xuyên đến nhà họ Cố chơi. Nhưng Cố Hành lớn hơn họ đến bảy, tám tuổi. Khi còn nhỏ, anh không chơi cùng bọn họ. Lúc Sở Tương và Cố Giác trèo cây, bắt cá, thì Cố Hành lại ở trong nhà tiếp nhận nền giáo dục tinh anh.
Lớn lên, mỗi khi đến nhà họ Cố vào dịp lễ tết, cô cũng hiếm khi gặp được Cố Hành. Anh hoặc là bận rộn công việc, hoặc ở lại dinh thự của ông cụ Cố, vì vậy hầu như không có giao tình gì giữa họ cả.
Sở Tương không thích phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với người khác, nên cô đứng dậy. Nhưng vừa đứng lên, vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, chân cô tê rần, khiến cả người lảo đảo.
Cố Hành lùi lại một bước.
Trợ lý Doãn nhanh tay đỡ lấy cô, hỏi: “Cô Sở, cô không sao chứ?”
Sở Tương đứng thẳng người, gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ: “Tôi không sao... chỉ là cơ thể hơi khó chịu thôi.”
Thực sự là khó chịu. Chân bị tê thì làm sao dễ chịu được?
Trợ lý Doãn thầm thở dài. Trong lòng anh ấy nghĩ, vị tiểu thư họ Sở này đúng là nặng tình với cậu hai quá. Khó chịu đến mức đứng còn không vững, mà vẫn cố gắng gượng.