Với lời đánh giá cao như vậy, tú bà hài lòng với ta hơn cả trăm lần, tối hôm đó lại tâm sự với ta đủ điều, còn tiện thể kể vài chuyện bát quái.  
“Cái ả Giang Kính Ngọc kia, suốt ngày tự vỗ n.g.ự.c nhận mình là tiểu thư danh giá. Nhưng ai chẳng biết, ả leo lên được vị trí này đều nhờ trèo lên giường người khác!  
“Bề ngoài mọi người tỏ vẻ ngưỡng mộ, chứ thực ra chẳng có quý nữ kinh thành nào coi trọng cái thói tự hạ mình của ả cả.  
“Chính thê nhờ đức hạnh mà thành, tiện thiếp mới nhờ sắc đẹp. Nếu Lục Đô úy không cưới ả, thì dù Thái tử có hứng thú đi nữa, cùng lắm cũng chỉ thu nhận làm ngoại thất.”  
Ta nhổ vỏ hạt dưa, hờ hững đáp: “Lục Vân Hạc thích là được rồi.”  
Tú bà lắc đầu, làm động tác như bà lão làng chài đang so đũa: “Mẹ thấy không giống! Mấy hôm trước mẹ đi may áo, tình cờ gặp ả ta tự mình đi đặt hỷ phục. Lục Đô úy chẳng hề xuất hiện. Nếu thật sự thích, sao có thể không đi cùng nàng ta làm hỷ phục?”  
Ta “ồ” một tiếng, không chút ngạc nhiên. Hắn vốn là kiểu người thích lạnh lùng bạo lực.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play