Tiệc tối khai giảng của trường Wirth bắt đầu lúc sáu giờ, giờ đã năm rưỡi rồi mà tôi vẫn đang ngẩn ngơ nhìn vào tủ quần áo toàn đồ thường ngày.

Sao bố lại không nghĩ đến việc đặt may cho tôi vài bộ váy dạ hội nhỉ?

Hay là... mình không đi tham dự nữa?

Cửa phòng ký túc xá mở ra, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên, dừng lại ngay trước cửa phòng tôi.

"Sao còn chưa đi?" Triệu Mạt vuốt lại mái tóc xoăn sóng, nhìn tôi.

“Đợi chút.”

Cô ấy khinh thường liếc nhìn tủ quần áo của tôi, cười nhạt như tự nhủ: “Cũng không biết với cái bộ dạng này mà cậu còn vào Wirth làm gì.”

Trước đây khi còn ở nhà họ Cố, tôi đã từng gặp Triệu Mạt trong các buổi tiệc rượu, cô ấy luôn tỏ ra kiêu căng và hống hách nên chúng tôi chẳng ưa gì nhau cả.

Nói xong, cô ấy liền đi về phía bàn trang điểm của mình, cầm lấy chiếc túi xách vừa mới đặt xuống.

Tôi không trả lời, chỉ lén nhìn bộ váy đen ôm sát được may đo riêng của Triệu Mạt, vẫn thầm cảm thán, dù Triệu Mạt có tính cách khó ưa nhưng vóc dáng thì thật sự rất quyến rũ. 

"Đừng có đứng đó mà nhìn tôi như con mèo con tội nghiệp thế.” Triệu Mạt bắt gặp ánh mắt của tôi, đột ngột lên tiếng.

“Hả?”

"Thôi được rồi, cậu qua đây." Dường như hơi chán nản, cô ấy vẫy tay gọi tôi, rồi mở tủ quần áo của mình: “Cậu thử bộ này đi.”

Đó là một chiếc váy ngắn màu trắng tinh khôi, phần dây đeo vai được thiết kế bằng hoa, phần dưới váy xòe nhẹ nhàng, trông khá đáng yêu và nữ tính.

"Cậu ngẩn ra đó làm gì?" Triệu Mạt nhíu mày, rồi lại cố tình tránh ánh mắt của tôi: "Tôi không muốn người ta nói tôi bắt nạt cậu đâu.”

Nghĩ một lúc, tôi không nhịn được mà lên tiếng: “Thực ra chúng ta đều đang cố tình tránh mặt nhau mà.”

Phần trên của chiếc váy có họa tiết hoa, màu sắc nhạt, làm nổi bật xương quai xanh của tôi.

Triệu Mạt giúp tôi buộc dây lưng phía sau, rồi bắt đầu chế giễu: “Ông cụ Cố không phải muốn cậu ở lại nhà họ Cố sao? Cậu làm gì mà lại chạy đến nhà họ Phó?”

Tôi mỉm cười: “Thực ra nhà họ Phó cũng khá tốt.”

“Ha, bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, Phó Vi, trước đây cậu không phải là người như vậy.”

Có lẽ thấy tôi không còn gì để nói nữa, Triệu Mạt trừng mắt nhìn tôi một cái rồi cầm túi xách đi luôn, tiếng giày cao gót vang dội trên sàn nhà đá cẩm thạch.

Tôi thở dài một hơi rồi cầm điện thoại đi theo sau cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play