Gần đây Phượng Triêu Văn mới thêm một cái tật xấu, mỗi ngày sau khi hạ triều, rất thích mãnh liệt nhìn ta chằm chằm, ánh mắt trầm thống mà tiếc hận, còn thỉnh thoảng gọi thái y tới bắt mạch.
Ta bị ánh mắt này của hắn nhìn phát run, lại không dám cãi hoàng mệnh, ngoại trừ rót thuốc vào trong bụng của mình, không còn cách nào.
Ngày hôm đó thừa dịp hắn lâm triều, ta mang theo Nga Hoàng đi Thái Y Viện một chuyến. Đứng trước bàn của Thạch Thanh, viện phán Thái Y viện, một canh giờ, muốn xem mỗi ngày mình dùng phương thuốc gì và kết luận mạch chứng chẩn ra, được viện phán đại nhân rung đùi đắc ý giải thích, bưng lấy đầu bại trận.
Ta ngoại trừ biết được kết luận chính mình đại khái là bệnh không nhẹ ra, cái gì khác cũng không còn nghe rõ. Những danh từ thuật ngữ chuyên nghiệp kia khiến cho ta người đối y dược học hoàn toàn không biết gì cả thật cảm giác sâu sắc được hiểu biết nông cạn của mình.
Uể oải trở lại Trọng Hoa điện, chui vào góc trong giường rồng không muốn đi ra. Sau khi Phượng Triêu Văn hạ triều, Nga Hoàng sinh động miêu tả tâm tình uất ức xuống thấp của ta một phen.
Ta được đến một cái ôm thật sâu của Phượng Triêu Văn.
Hắn kéo ta từ góc sâu trên giường rồng ra, nghiêm túc nhìn hồi lâu, rốt cục vững tin cảm xúc ta không tốt, khó coi, lay động ta vài cái, ta bị hắn lay động đến đầu óc choáng váng, kéo lỗ tai của hắn liên tục hô ngừng, hắn liền nghiêm mặt, trừng mắt phượng: “Ngươi dám kéo lỗ tai trẫm?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT