Ngày thứ hai, khi ta tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy tăm hơi.
Phượng Triêu Văn là hoàng đế tốt, vô luận hắn làm người bá đạo bạc tình bạc nghĩa cỡ nào, điểm này vẫn phải thừa nhận.
Ta nhớ đêm qua mệt cùng mỏi cực mà ngủ, trong ánh trăng mờ, giống như có người vô cùng ôn nhu lẩm bẩm bên tai ta: “Tiểu Dật... Tiểu Dật...” Từng cái hôn nhẹ mềm mại rơi vào trên mặt ta, tiếng thở dài, chứa đựng tiếc thương vô tận.
—— đánh c.h.ế.t ta cũng không thể tin tưởng đó là chuyện Phượng Triêu Văn biết làm!
Nói không chừng, là ta ngủ đến hồ đồ, xem người ngủ trên giường rồng thành Tiểu Hoàng thích trét nước miếng lên mặt ta.
Ta nửa mê nửa tỉnh, còn thuận miệng kêu một tiếng “Tiểu Hoàng...”, dù sao là mộng, thật sự là không rõ ràng lắm.
Tiểu cung nữ ước chừng nghe được động tĩnh, vén lên tầng tầng màn thêu, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, người tỉnh?”
Xưng hô này thực làm ta kinh hãi!
Ta vốn mắt nhắm mắt mở bò dậy, lại bị sợ tới mức lại ngã xuống đệm gấm, chóp mũi ngửi được mùi nhàn nhạt của Phượng Triêu Văn, trên mặt lập tức nóng bừng, ra vẻ nghiêm túc: Sao có thể gọi bậy? Nương nương sao có thể tùy tiện gọi?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT