Hoạt động nào trên 9 đồng 9 thì đừng gọi tôi.
Mặt tôi lộ vẻ buồn bã, bắt đầu chìm vào trạng thái suy tư.
Lục Chước thật đúng là kẻ ki bo, tài sản chung của vợ chồng tôi có dám dùng không? Năm ngàn phải ngay lập tức chuyển vào tài khoản của tôi!
“Bảo bối, tài khoản của bạn đã nhận được 5.000 đồng.”
Nghe âm thanh này, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.
Tôi mở điện thoại ra xem, đúng là năm ngàn đã vào tài khoản thật.
Kiss kiss, Lục Chước đúng là bảo bối lớn, như thể con giun trong bụng tôi, tôi nghĩ gì là anh thực hiện ngay.
Chẳng lẽ đây chính là sự ăn ý đặc biệt giữa vợ chồng sao?
2.
Đêm tân hôn, tôi và Lục Chước ngủ riêng phòng.
Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi chỉ quan tâm làm sao tiêu tiền tiêu vặt tháng này.
Vừa phải ăn uống đầy đủ, lại phải cảm thấy tinh thần phong phú.
Trước khi lấy chồng, tôi còn ngang nhiên đi xin tiền mẹ.
Em gái tôi cười nhạo:
“Chị lớn từng này rồi còn ăn bám!”
Tôi không vui: “Em cũng vậy thôi, kẻ tám lạng người nửa cân.”
Nó ngẩng cao đầu tự hào:
“Tối nào em cũng đi nhặt rác năm tiếng, một đêm kiếm được tận 12 đồng!”
Tinh thần ganh đua chết tiệt của tôi bỗng nhiên bùng cháy.
Em gái tôi, một “vật trang trí xinh đẹp nhỏ bé,” mà còn tự kiếm tiền, chẳng lẽ tôi lại không làm được?
Thế là tôi không xin tiền nữa.
Lấy chồng xong, tự kiếm tiền chẳng lẽ không được sao?
Sáng sớm, tôi ôm máy tính cầm tay ngồi bấm lạch cạch trong phòng khách.
Dành dụm 2.000, tiêu 3.000.
Trong 3.000, 2.000 cho ăn uống, 1.000 cho giải trí.
…
Hừm, ăn núi lở thế này không được. Phải nghĩ cách để tiền sinh ra tiền!
Khi tôi đang lo lắng thì Lục Chước bước xuống cầu thang.
Anh mặc bộ vest, vẻ ngoài làm tôi mê mẩn.
Trong số các cậu ấm nhà giàu, người ta nhắc đến chính là Lục Chước.
Đầu óc thông minh, tứ chi phát triển, nhìn đôi chân dài và khuôn mặt nhỏ kia kìa.
Chậc chậc, tôi ghét mấy “đứa con nhà người ta” này lắm, vì tôi không phải.
Trong khoảnh khắc, đầu tôi lóe lên một ý tưởng.
Lục Chước thông minh, biết làm ăn, tôi có thể mặt dày đi theo anh đến công ty, học hỏi từ anh, vượt mặt con em mình!
“Anh sắp đi làm à?”
Lục Chước liếc tôi một cái, ánh mắt đầy nghi hoặc, như thể tôi vừa nói nhảm.
Tôi ngập ngừng, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
“Muốn theo tôi à?”
Tôi gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Anh đồng ý, thậm chí còn cho tôi một vị trí trợ lý.
Ông chủ hào phóng, ông chủ đẹp trai nhất!
Hôm nay tâm trạng Lục Chước rất tốt.
Hôm qua còn cau có, hôm nay khóe miệng đã cong lên.
Hừ, miệng đàn ông, lòng dạ khó đoán.
Khóe miệng vốn đang cong lên của Lục Chước ngay lập tức trở thành một đường thẳng.
Tôi bước theo Lục Chước.
Anh tự lái xe, không thuê tài xế riêng.
Trên đường, anh hỏi: “Em biết lái xe không?”
“Biết.”
Vừa lấy bằng, tất nhiên là biết rồi.
“Vậy sau này nhiệm vụ lái xe giao cho em, mỗi ngày trả 500.”
Ôi trời, ôi trời, ôi trời! Thiên hạ đại nhiệm giao cho ai, tất phải rèn giũa tinh thần và thể lực trước.
Khoản tiền bất ngờ này làm tôi choáng váng.
Ông chồng rộng rãi quá đi chứ!
Trong lòng tôi phấn khích tột độ, cơ hội này nhất định phải nắm bắt.
“Được, ông chủ!”
Lần này, ngay cả khóe miệng của Lục Chước cũng không kiềm chế được mà nhếch lên.
Tôi lặng lẽ quan sát ông chủ của mình.
Suốt cả đoạn đường, anh cố gắng ép khóe miệng xuống khoảng 25 lần, nhưng không thành công.
Công ty của Lục Chước cách đây khoảng 20 phút lái xe.
Đến nơi, tôi cùng anh bước vào thang máy.
Không ngờ rằng, Lục Chước lại khác hoàn toàn so với các tổng tài trong tiểu thuyết.
Trong thang máy, anh trò chuyện với nhân viên rất hòa đồng, như đồng nghiệp chứ không hề có kiểu quan hệ cấp trên cấp dưới.
Khi vào văn phòng, Lục Chước chỉ vào chiếc ghế sofa da, sau đó bước qua và vẽ một vòng tròn quanh đó.
“Đây là khu vực văn phòng của em.”
Cái vòng tròn này là thật à? Đùa tôi chắc?
Tôi nghiêm mặt, ngồi thẳng lưng như Bao Thanh Thiên đang xử án.
“Em phản đối, em muốn cả cái ghế sofa là của em.”
Hạnh phúc là phải tự đấu tranh, nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh.
Chiến thắng thuộc về giai cấp vô sản!
Quả nhiên, Lục Chước nhượng bộ.
Tôi ung dung ngồi lên ghế sofa, vuốt ve thành quả của cuộc đấu tranh, chờ Lục Chước bắt đầu làm việc.
Tôi thực sự nghiêm túc, tôi đến đây để học lỏm mà!