10
Gần Tết, thời tiết ngày càng lạnh.
Khoa liên tục tiếp nhận những ca người già trượt ngã gãy xương do đường trơn.
Ai nấy đều bận rộn đến mức chẳng có thời gian thở.
Bà cụ giường 15 xuất viện, thay vào đó là một nam sinh viên đại học bị gãy chân do ngã khi trượt tuyết.
Như tôi dự đoán, nhiệm vụ đặt ống tiểu lại rơi vào tay tôi.
Y tá trưởng gọi tôi lại, cười đầy ẩn ý: “Cô có kinh nghiệm mà.”
Tôi: “…”
Ai thèm kinh nghiệm này chứ!
Tôi đẩy xe dụng cụ vào phòng bệnh.
Lâm Biên đang ngồi trên giường đọc sách, vừa nhìn thấy tôi liền sáng mắt lên, giơ tay chào.
Tôi nhìn anh ta một cái, không nói gì, rồi quay sang giường 15.
Nam sinh giường 15 là một tân sinh viên năm nhất của trường, tên Vân Hoài.
Lần đầu trượt tuyết đã ngã gãy chân, thật là thảm.
Lúc tôi tới, cậu ta đang âm thầm lau nước mắt.
Vân Hoài rơm rớm nhìn tôi: “Chị ơi, sau này em có đi lại được nữa không?”
Cậu ta khóc trông giống hệt một chú cún nhỏ tội nghiệp.
Tôi mềm lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Không sao đâu, chỉ gãy xương thôi, sẽ mau khỏe lại mà.”
Tôi vừa thu dọn dụng cụ vừa chợt nhớ ra điều gì.
“Anh giường bên cũng bị gãy chân đấy, nếu không tin em có thể hỏi anh ấy.”
Mắt Vân Hoài sáng lên: “Thật sao?”
Trẻ con đúng là dễ dụ.
“Thật mà.” Tôi vẫn giữ giọng nhẹ nhàng.
“Nhưng mà trước tiên em cởi quần ra đã, chị phải đặt ống tiểu cho em.”
“Rầm” một tiếng.
Cuốn sách của Lâm Biên rơi xuống đất.
Tôi nghi hoặc liếc anh ta một cái.
Rồi quay lại nhìn Vân Hoài, mặt cậu ta đã đỏ bừng.
Cậu ngượng ngùng mãi, nhưng vẫn cuộn chặt chăn không chịu nhúc nhích.
Tôi đợi đến mất kiên nhẫn, đang định tự tay kéo chăn ra thì Lâm Biên bỗng lên tiếng:
“Y tá Tiểu Thiên, cô có thể nhặt giúp tôi cuốn sách không?”
Tôi đành quay lại, nhặt sách giúp anh ta.
Ai ngờ vừa cúi xuống, Lâm Biên đột nhiên tựa người vào tôi.
“Chân đau quá, y tá Tiểu Thiên, có thể dẫn tôi đi vận động một chút không?”
Tôi ngẩn ra: “Nhưng tôi còn phải giúp giường 15…”
Vân Hoài giường 15 chưa đợi tôi nói hết đã vội vàng lên tiếng:
“Tuyệt quá, chị ơi, nhân tiện đổi giúp em một y tá nam đi!”
Lâm Biên nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy tán thưởng.
Tôi: “…?”
11
Trong khoa làm gì có y tá nam để mà đổi tạm chứ.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Mạn giúp cậu ta đặt ống tiểu.
Khi tôi dìu Lâm Biên ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Tiểu Mạn đang giục Vân Hoài cởi quần.
Mặt Vân Hoài đỏ bừng, đầy oán thán liếc tôi và Lâm Biên một cái.
Lâm Biên bâng quơ nói: “Thả lỏng đi.”
“Ai cũng phải trải qua chuyện này cả thôi.”
Nghe vậy, Vân Hoài nhắm mắt lại đầy đau khổ.
…
Anh trai à, anh thật sự biết an ủi người khác đấy.
Cái miệng nhỏ kia, làm ơn ngậm lại đi.
Tôi dìu anh ra khỏi phòng bệnh.
Gần Tết, hành lang bệnh viện cũng được trang trí thêm vài đồ vật mang không khí năm mới.
Ngoài cửa sổ, lá phong đỏ rung rinh trong gió lạnh, phát ra tiếng xào xạc.
Lâm Biên dừng lại: “Sắp Tết rồi.”
Tôi cũng đứng lại: “Đúng vậy.”
Tết có ý nghĩa gì nhỉ?
Có nghĩa là kỳ thực tập của tôi cuối cùng cũng sắp kết thúc!
Trong lòng tôi như muốn đốt pháo ăn mừng, nhưng nghĩ đến người bên cạnh…
Cả Tết không biết cậu ấy có thể xuất viện được không.
Tôi an ủi: “Chắc cậu sẽ được xuất viện trước Tết thôi. Xuất viện rồi là có thể ăn Tết thật vui vẻ rồi.”
Lâm Biên liếc tôi một cái, giọng không mặn không nhạt: “Nhập viện đúng kỳ thi cuối kỳ, chắc chắn rớt hết rồi.”
“Tết này phải học lại.”
…