3
Khoa có trai đẹp đến là chuyện lớn!
Chỉ một lát sau, cả đội y bác sĩ đều biết tin.
Mấy cô y tá thì hào hứng muốn thử, y tá trưởng tâm lý liền sắp xếp cho mọi người thay phiên nhau.
Ngày hôm sau, cô y tá được cử đi vệ sinh cho Lâm Biên nước mắt ngắn dài quay về.
Y tá trưởng tìm tôi, ngập ngừng mãi mới nói:
“Giường 16 bảo… một người thấy là đủ rồi.”
“Từ giờ việc đặt ống tiểu cho Lâm Biên giao hết cho em.”
Tôi mừng rỡ!
Nhưng không dám cười to.
Vì mấy cô y tá còn lại đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán thán.
Tôi nhịn cười, cầm đồ nghề tiến thẳng đến giường 16.
Đến nơi, tôi thấy Lâm Biên đã tự giác cởi quần sẵn.
Tôi nghiêm túc làm việc, đang chăm chú sát trùng thì anh ta lên tiếng:
“Hôm nay đỡ nhiều rồi.”
À, đúng là ở một mình cũng buồn nhỉ.
Đấy, giờ mới chịu nói chuyện với tôi.
Tay tôi vẫn làm việc: “Đỡ là tốt rồi.”
“Mai cô đừng đến nữa.”
?
Ngại ngùng rồi sao?
Tôi nghiêm túc: “Không được đâu, đây là công việc của tôi.”
Lâm Biên ngừng một lát, rồi lại nói:
“Thôi, ngày nào cô cũng chạy tới chạy lui, chắc mệt lắm.”
Đúng là quan tâm tôi rồi.
Tôi hơi ngượng: “Ây da, không mệt đâu, người đi làm mà, số khổ thôi.”
Lâm Biên im lặng.
Không đúng, không khí này có gì đó sai sai.
Tôi ngẩng đầu lên, hơi lúng túng.
Thấy Lâm Biên đang cầm điện thoại, vẻ mặt khó hiểu.
Trên màn hình hiển thị đang gọi, tên lưu là “Mẹ”…
Trước mặt tôi, anh ta bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ vang lên:
“Đồ ăn ở bệnh viện làm sao ngon được, đợi mẹ, mai mẹ mang đồ ăn đến cho con!”
Trời sập rồi.
Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.
Lâm Biên còn hỏi vào điện thoại: “Người vừa nói là ai thế?”
Tôi chẳng kịp thu dọn gì, để nguyên đồ lên xe đẩy rồi chuồn ngay.
Trước khi bước ra khỏi phòng, tôi loáng thoáng nghe thấy Lâm Biên nói:
“Là cô y tá phụ trách của con, mẹ quen đấy.”
4
Quen á?
Quen cái gì?
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, vì công việc thật sự quá bận.
Buổi sáng có chút ngượng ngùng, nhưng chắc anh ta cũng mau quên thôi.
Tôi quyết định cứ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra!
Cứ bình thản làm việc như thường.
Buổi chiều, tôi vừa làm xong việc thì nghe Tiểu Mạn gọi tên mình ở quầy y tá.
Cô ấy thần bí đưa cho tôi một hộp gì đó.
“Tân Thiên, giường 16 gửi cho cậu đấy.”
Tôi cầm lên nhìn, là một hộp cherry đỏ tươi ngon lành.
Ánh mắt Tiểu Mạn nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Cậu giỏi đấy, đặt ống tiểu mà cũng khiến trai đẹp có tình cảm à?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội bịt miệng cô ấy lại.
“Cậu nói linh tinh gì thế?!”
May quá, xung quanh không có ai.
Tôi cuống quýt đẩy Tiểu Mạn vào trong văn phòng.
Nhìn lại hộp cherry trong tay, tôi không nhịn được mà bật cười khẽ.
Thời gian thực tập ở khoa xương khớp này, tôi đã gặp không ít bệnh nhân.
Đa phần họ đều rất lịch sự với chúng tôi.
Nhưng cũng có một số người, luôn yêu cầu quá đáng và khó chịu.
Mục tiêu mỗi ngày của tôi là… đừng để bị khiếu nại.
Nhìn hộp cherry trong tay, thật sự thấy ấm lòng.
Nhưng mà…
Nếu không có chuyện sáng nay thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, tôi chia đôi hộp cherry, rửa sạch, tách cuống rồi mang đến phòng bệnh của Lâm Biên.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Bên cạnh giường của Lâm Biên có thêm một người.
Một cô gái có gương mặt tinh xảo, nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy ngồi sát giường anh, hai người đang trò chuyện.
Cô gái quay lưng về phía tôi, giọng nói có chút trách móc.
“Biên Biên, cậu bị làm sao vậy? Đi xe mà cũng ngã được à?”
“Nếu dì không nói, tớ còn chẳng biết đấy!”
“Chuyện này mà cậu cũng không nói với bạn bè, coi bạn bè là người ngoài hả?”