Người quản gia của Triệu gia đứng bên cạnh nghe xong cũng phải thốt lên kinh ngạc:
“Nhà ta mỗi năm đều mua hạt mơ từ các cửa hàng, hạt mơ trên thị trường chia làm ba loại, mơ núi nhỏ, mơ ngọt Sơn Tây và bách tử hạnh. Trong đó, bách tử hạnh vừa đắt nhất vừa ngon nhất. Chính là loại có trong đĩa quả khô này đây. Ta còn thắc mắc sao loại này chẳng bao giờ có vỏ, hóa ra là do mẫu thân của nhị phu nhân phát hiện ra sao?”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, liền cầm lấy hạt mơ trên đĩa ngắm nghía, ai nấy cười bảo: “Thế thì phải cảm tạ lệnh đường của nhị phu nhân rồi. Nếu không có bà ấy, làm sao chúng ta được thưởng thức loại hạt mơ thơm ngon thế này?”
Triệu phu nhân là người dẫn dắt câu chuyện, dĩ nhiên không thể bỏ qua điều quan trọng nhất:  “Thế sau đó thế nào?Công thức bí mật này, nhất định phải giữ kín. Nếu có thể thu mua loại mơ này với giá rẻ từ phương Bắc, chế biến thành hạt mơ ngon lành, sau đó bán ra với giá cao, e rằng bọn họ cũng chẳng hay biết đâu.”
Lâu nhị phu nhân khẽ cười: “Thế gian làm gì có bức tường nào mà không lọt gió? Bí phương dù có giữ chặt đến đâu, nhưng một khi đã từng mắc bẫy, lại còn liên tục thu mua thiên vị hạnh, đến kẻ ngốc cũng phải sinh nghi. Người làm ăn đều là cáo già, khi đã biết thiên vị hạnh có giá trị, thì một trái mơ, dù chỉ có hai con đường tiêu thụ là thịt quả và nhân hạt, thử qua vài lần, thế nào cũng tìm ra cách. mẫu thân ta khi xưa có thể khởi nghiệp từ thiên vị hạnh, ban đầu là dựa vào bí quyết riêng nhưng về sau vẫn phải cạnh tranh sòng phẳng. Thu mua như nhau, chế biến như nhau, bán ra như nhau. Cửa hàng muốn tồn tại lâu dài, chính là nhờ vào sự siêng năng của người làm công, sự tận tâm của chưởng quỹ, sổ sách minh bạch, cuối năm có chia hoa hồng. Đó mới là cách giúp một thương nhân có thể phát triển bền vững. Khi còn sống, mẫu thân ta vẫn dạy ta đạo lý này. Dựa vào đường tắt thì chỉ thắng nhất thời, muốn lâu dài thì chẳng khác nào đạo làm quan, quản gia, đều phải đi trên chính đạo mà thôi.”
Các vị phu nhân xưa nay vốn có chút xem nhẹ giới thương nhân, nay nghe được những lời này, không khỏi có cái nhìn khác về Lâu nhị phu nhân.
Lâu nhị phu nhân mỉm cười, cầm một hạt mơ lên, chậm rãi nói: “Chuyện đi xa rồi, vốn dĩ đang nói về Lăng Sương cơ mà. Người ta vẫn bảo, con bé Lăng Sương nhà ta giống hệt mẫu thân ta, mang tính cách của một trái thiên vị hạnh. Thiên vị hạnh là gì? Nhìn bề ngoài, đỏ au căng mọng, ai cũng nghĩ là một quả mơ ngon. Nhưng khi nếm thử, lại thấy chua chát vô cùng, tựa hồ chẳng hợp với lẽ thường. Người bình thường, đến đây đã dừng lại, vì có mấy ai đủ kiên nhẫn, đủ tinh tường, để dành chín ngày chín đêm ngâm nước lạnh, để chưng chín chín lần, rồi mới nhận ra giá trị bên trong? Thế gian này, nhìn thấu hai tầng đã là hiếm có, có mấy ai nhìn được tầng thứ ba? Nhưng nếu thực sự có người nhìn thấu được, ấy cũng là phúc phần của hắn, nhặt được một viên trân bảo mà không hay. Không phải sao? Ngay cả quản gia nhà Triệu gia cũng biết, thiên vị hạnh chính là loại hạt ngon nhất, quý nhất trên đời.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play