Nguyên chủ Diệp Vũ hiện tại Sư Dịch chiếm cứ thân thể là một học tra (học dốt), thương tích cả người phỏng chừng là do thêu dệt chuyện nên bị đánh. Sư Dịch được đưa đến nội thành, sờ trên dưới toàn thân mấy lần phát hiện trong túi cũng chỉ có 88 đồng tiền, con số may mắn, thế nhưng giờ phút này y chỉ có 88.
Sư Dịch cà nhắc, qua loa băng bó cánh tay của mình một chút, thật vất vả mới tìm được một phòng khám nhỏ. Tiền trên người không đủ chích thuốc tê, Sư Dịch nhịn đau cắn răng nhắm hai mắt vươn cánh tay để y tá nhỏ phòng khám giúp mình may lại.
Y tá nhỏ mỗi lần may một mũi Sư Dịch lại hít một ngụm khí lạnh, mũi kim lạnh thấu xương đau đớn, may xong mặt Sư Dịch không còn chút máu, mồ hôi lạnh ứa ra. Y tá nhỏ trêu chọc nói: “Sợ đau lần sau đừng đánh nhau.”
Diệp Vũ ở trong một hẻm nhỏ tồi tàn, ngõ nhỏ không những ẩm ướt mà còn chật hẹp, một cơn gió thổi qua hẻm nhỏ, kèm theo mùi chua thúi thật lâu không tan đi, có chút giống mùi ống cống tắc nghẽn vỡ nứt ra, cực kỳ buồn nôn.
Sư Dịch đi đến trước cửa một căn phòng nhỏ thì dừng lại, gõ cửa, rất lâu mới nghe được động tĩnh ở bên trong, một bà cụ lớn tuổi động tác chậm chạp mở cửa, nhìn thấy Sư Dịch một thân mùi máu, mặt nghiêm quát: “Thằng nhóc chết bầm này, lại đi đâu đánh nhau?”
Sư Dịch vào phòng, gãi ót cười khan ha ha, bà cụ vừa tức giận vừa yêu thương, “Đứa nhỏ này lúc nào mới có thể làm cho bà bớt lo lắng! Cho đến trường thì không chịu đi, suốt ngày chỉ biết lêu lỏng, lâu lâu một thân thương tích trở về, bà cũng già rồi, con để bà bớt lo đi!”
Cha mẹ của Diệp Vũ mất sớm, để y lại cho bà nội tuổi già, Sư Dịch gật đầu nói dạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play