Ta bật cười, Hoàn Nhi miệng vẫn sắc bén như vậy.
Lâm Diệu Vãn bị nàng nói đến mức mặt lúc xanh lúc tím, tức giận đến ngực phập phồng dữ dội.
"Ngươi! Ngươi là tỳ nữ mà dám mắng chủ tử!"
Ta thản nhiên nghịch trang sức trên đầu, ngẩng lên liếc nàng một cái.
"Chủ tử? Chỉ là một tiện tỳ người người có thể chiếm đoạt, suýt nữa bị gi,et chet mà thôi."
Sắc mặt Lâm Diệu Vãn trắng bệch, như thể nhớ lại cảnh tượng nhục nhã đêm đó.
Khi nhìn ta, trong mắt nàng tràn đầy oán độc.
Ta nhấp nhẹ một ngụm trà Hoàn Nhi đưa qua:
"Đã không biết dâng trà, vậy thì quỳ ngoài trời cầm ly trà này lên."
Lâm Diệu Vãn không muốn, Hoàn Nhi liền đè nàng xuống, tát hai cái, ép nàng cắn răng chịu nắng chói quỳ bên ngoài.
"Nhớ kỹ, trong vương phủ này chỉ có một chủ tử là vương phi!"
Nghe được tin vội vàng chạy tới, Lý Thịnh thấy cảnh tượng này, khi nhìn Lâm Diệu Vãn khóc lóc đáng thương, đáy mắt lóe lên tia đau lòng.
Ta nhanh chóng lao vào lòng hắn, nhịn cảm giác ghê tởm, dịu dàng nói:
"Vương gia, thần thiếp cũng không muốn làm khó muội muội, nhưng mấy ngày trước phụ hoàng giận đến như vậy, nếu chúng ta không có chút biểu hiện, thì…"
Ta bỏ lửng câu nói, nhưng sắc mặt Lý Thịnh lập tức nghiêm trọng.
4
Thời gian này bên ngoài đều truyền rằng Lý Thịnh hậu đãi gia quyến thuộc hạ, đến mức quên mất thái độ của hoàng đế đêm đó.
Hắn suy nghĩ một lát, áy náy nhìn Ninh Hàn Sương:
"Vương phi cũng vì muốn tốt cho nàng, nàng nghe lời vương phi đi."
Nói xong, hắn dường như không dám nhìn vào mắt Lâm Diệu Vãn, vội vàng rời đi.
Sắc mặt Lâm Diệu Vãn tái nhợt, thân thể loạng choạng như sắp ngã.
Ta cười lạnh, lướt qua nàng mà không thèm để ý.
Một tháng sau, tỳ nữ bên cạnh Lâm Diệu Vãn mang tin đến.
"Lâm Diệu Vãn mang thai rồi."
Ta ngẩn người, cây kim đâm qua tấm thêu, xuyên vào ngón tay.
Ta không biểu cảm, đưa ngón tay dính m,áu vào miệng.
Khẽ nhếch môi cười lạnh.
Mang thai? Hai kẻ cầm thú đó làm sao xứng đáng có con.